Bài văn kể lại một lần em đi thăm mộ người thân lớp 9 ý nghĩa

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân là chủ đề gợi nhớ về những giá trị truyền thống và tình cảm gia đình sâu sắc. Thông qua chuyến đi, không chỉ bày tỏ lòng thành kính mà còn giúp giữ gìn nét đẹp văn hóa lâu đời. Bài văn mẫu sau đây dành cho học sinh lớp 9, nhằm hỗ trợ các em phát triển khả năng viết bài mạch lạc, giàu cảm xúc.

Dàn ý kể lại một lần em đi thăm mộ người thân

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 2

I. Mở bài

  • Mỗi dịp Tết đến, gia đình tôi luôn giữ truyền thống đi thăm mộ ông bà.
  • Đây là dịp để tưởng nhớ, bày tỏ lòng biết ơn và gắn kết gia đình.
  • Năm nay, tôi cùng bố mẹ thực hiện chuyến đi ấy, để lại nhiều cảm xúc sâu lắng.

II. Thân bài

– Chuẩn bị

  • Gia đình chuẩn bị hương, hoa, trái cây và đồ lễ.
  • Cả nhà ai cũng hăng hái, sẵn sàng cho chuyến đi.
  • Tôi giúp bố mẹ sắp xếp đồ đạc và kiểm tra mọi thứ trước khi khởi hành.

– Trên đường đi

  • Không khí xuân tươi mới, gió mát và mưa phùn nhẹ nhàng.
  • Mọi người trò chuyện, kể về những kỷ niệm với ông bà, tạo cảm giác ấm áp.

– Tại nghĩa trang

  • Khung cảnh yên bình, mờ ảo trong sương sớm, hoa xuân nở rộ.
  • Cả nhà dọn dẹp xung quanh mộ, thắp hương và bày lễ vật.
  • Bố tôi dâng hương, cả gia đình kính cẩn cầu nguyện cho một năm mới an lành.

III. Kết bài

  • Sau chuyến thăm, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, ấm áp.
  • Chuyến đi không chỉ là dịp tưởng nhớ người đã khuất mà còn giúp gia đình thêm gắn kết và trân trọng giá trị truyền thống.

Bài mẫu 1: Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 3

Sắp Tết rồi! Phải, Tết đang đến gần. Đã hơn hai năm trôi qua kể từ khi bà rời xa tôi mãi mãi. Hình bóng của bà giờ chỉ còn là những mảnh ký ức rời rạc, lẩn khuất đâu đó trong tâm trí tôi, hay những giấc mơ chập chờn trong đêm. Năm nay, lần đầu tiên tôi được cùng gia đình đi thăm mộ bà, một chuyến đi chứa đầy cảm xúc không thể nói thành lời.

Xuân chớm về! Đất trời bừng tỉnh sau giấc ngủ dài của mùa đông lạnh lẽo, khoác lên mình chiếc áo mới rạng rỡ và tươi tắn. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng tán cây, trải xuống mặt đất những mảng sáng ấm áp, dịu dàng như muốn xua tan đi cái rét buốt còn sót lại. Con đường dẫn đến nghĩa trang giờ phủ một lớp cỏ non xanh mướt, những bông lau khẽ lay động trong làn gió nhẹ, như đang chào đón mùa xuân về. Không gian dường như rộng hơn, thoáng đãng hơn, và cái hương vị của mùa xuân lan tỏa khắp nơi, đánh thức mọi giác quan của tôi.

Con đường đến nghĩa trang hôm nay vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có vài người đi lại. Mọi người dường như đều muốn đi nhanh hơn, như để thoát khỏi cái không khí u ám của nơi đây. Còn tôi, trái tim rộn lên bao nhiêu nỗi niềm. Tôi rất muốn gặp bà, rất muốn đến thăm bà, nhưng cùng lúc lại không muốn bước chân vào nghĩa trang. Nơi này khiến tôi phải đối mặt với sự thật rằng bà đã mãi mãi rời xa chúng tôi. Dù suy nghĩ có vẩn vơ, bước chân tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước, và chẳng mấy chốc, tôi đã đứng trước mộ bà tự lúc nào.

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 4

Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nhạt nhòa, mắt tôi nhòe đi như muốn dùng nước mắt để xóa nhòa cái thực tại đau lòng này. Mẹ tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ lễ: nhang, hoa, và những món đồ lễ đơn sơ. Mẹ cùng chị tôi cẩn thận sửa sang lại phần mộ, nhổ từng cọng cỏ dại mọc quanh tấm bia đá. Tôi cầm lấy mấy nén nhang mẹ đưa, cùng chị đi thắp hương cho những ngôi mộ xung quanh, cảm giác xa lạ nhưng cũng thân thuộc trong lòng nghĩa trang. Xa xa, một gia đình khác đang hóa vàng và chuẩn bị ra về, lũ trẻ chạy nhảy tung tăng, còn người lớn thì dọn dẹp lại đồ đạc.

Đứng trước mộ bà, tôi lặng lẽ chắp tay cầu nguyện, như muốn gửi đến bà những lời yêu thương còn sót lại. Ký ức về bà chợt ùa về, rõ nét như thể mọi chuyện vừa xảy ra hôm qua. Tôi nhớ những buổi chiều bà bế tôi đi dạo quanh làng, nhớ hơi ấm từ đôi tay bà, nhớ cả mái tóc bạc dài thơm thoang thoảng mùi sả. Hình ảnh bà bên bếp lửa mỗi sớm, nấu những nồi chè nóng hay nướng những củ khoai thơm phức dành cho tôi và chị em. Bà luôn dành cho tôi những phần ngon nhất, phần lớn nhất, dù tôi chỉ là đứa trẻ vụng về, luôn làm đổ vỡ mọi thứ.

Tôi còn nhớ, khi ấy tôi thường thích ngồi chải tóc cho bà, mái tóc bạc xõa dài đến ngang lưng, lấp lánh những sợi bạc như ánh trăng. Cái mùi thơm dịu nhẹ từ tóc bà vẫn còn đó, in sâu trong ký ức của tôi, làm lòng tôi se sắt. Dù tôi vụng về, nhưng bà chưa bao giờ trách mắng hay phàn nàn, bà luôn kiên nhẫn dạy dỗ và trao cho tôi niềm tin vào chính mình.

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 5

Giờ đây, khi tôi đã lớn khôn hơn, đã biết tự lo cho bản thân, tôi lại chẳng còn cơ hội để bà thấy được điều đó. Ông vẫn cho tôi những món quà nhỏ, nhưng cảm giác ngày xưa khi được bà cưng chiều đã không còn nữa. Ngày ấy, bà luôn nhắc nhở tôi mặc áo ấm mỗi khi đông về, sợ tôi ho, sợ tôi ốm. Còn bây giờ, bà nằm đây, trong lòng đất lạnh lẽo và cô đơn. Tôi tự hỏi, liệu bà có cảm nhận được hơi ấm của mùa xuân đang đến gần?

Một làn gió nhẹ thoảng qua, kéo tôi trở về với hiện tại, rời xa những kỷ niệm của tuổi thơ. Chị và mẹ đang gọi tôi, mẹ đã hóa vàng xong, những tờ tiền giấy bay theo gió, lơ lửng trong không trung, như một sợi dây vô hình kết nối giữa hai thế giới.

Tôi chợt nhận ra rằng, bà thật sự đã ra đi. Bước chân quay về, ánh hoàng hôn dần buông xuống, phủ lên cảnh vật một màu vàng u ám. Tôi ngoái nhìn lại con đường vừa đi qua, trong lòng mong manh một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra, mong rằng nỗi buồn này sẽ tan biến đi cùng với hoàng hôn. Nhưng tôi biết, cuộc đời không có phép màu. Bà đã thực sự rời xa chúng tôi mãi mãi.

Bài mẫu 2: Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 6

Không khí những ngày cuối năm thật dễ chịu, ấm áp dưới ánh nắng nhẹ nhàng. Điều đó nhắc nhở mọi người rằng Tết Nguyên Đán – ngày lễ lớn nhất trong năm của Việt Nam – đang đến rất gần. Câu tục ngữ xưa “Con người có tổ có tông, như cây có cội, như sông có nguồn” lại vang lên trong tâm trí, nhắc nhở về truyền thống quý giá của việc tưởng nhớ tổ tiên. Như thường lệ, mỗi năm đến ngày hai mươi tháng Chạp, gia đình tôi lại về quê ở ấp 4, xã An Trường, huyện Càng Long để thăm mộ ông nội.

Buổi sáng hôm ấy, những tia nắng ban mai còn chưa kịp xuyên qua màn sương mỏng, bố mẹ tôi đã tất bật chuẩn bị đầy đủ quần áo, mâm cỗ để về quê. Từ nhà tôi đến quê ngoại mất chừng hai mươi phút đi xe máy. Trên con đường về làng, cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên: nhiều gia đình cũng như nhà tôi, tay bưng mâm cỗ, đồ cúng, nụ cười rạng rỡ trên môi. Năm nay, do tôi đã lớn, nhà tôi phải đi hai xe: bố chở tôi và em nhỏ, còn mẹ đi xe riêng. Trên suốt hành trình, em tôi không ngừng thắc mắc những câu hỏi ngây thơ: “Sao hôm nay có nhiều xe thế hả bố?”, “Tại sao mình lại về thăm mộ ông?”, rồi đôi khi lại ngân nga những câu hát tuổi thơ hồn nhiên.

Năm nay, khi quay trở lại quê, tôi nhận ra cảnh vật đã có nhiều đổi thay. Nhiều ngôi nhà mới mọc lên, phần lớn là nhà tường và nhà lợp tôn. Những ngôi nhà lá xưa kia dần thưa thớt, minh chứng cho cuộc sống ngày càng khấm khá hơn của người dân nơi đây. Đường xá cũng được mở rộng và trải nhựa, giúp việc đi lại trở nên thuận tiện hơn nhiều.

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 7

Xe chạy nhanh qua những ngôi nhà và không lâu sau đó, bóng dáng quen thuộc của cây đa cổ thụ ở đầu làng hiện ra. Đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã gần đến nơi an nghỉ của dòng họ Dương – “Dương gia chi mộ”. Đường làng bắt đầu hẹp dần, và khung cảnh nơi đây vẫn mang nét giản dị của một ngôi làng nhỏ. Dù nhà nước đã đầu tư phát triển hạ tầng, vẫn còn một số hộ gia đình khó khăn, sống trong những căn nhà tạm bợ. Dừng xe ở cổng khu mộ, những hình ảnh thân quen của bà con họ hàng dần hiện ra. Ai nấy đều có mặt đầy đủ, chào hỏi nhau bằng những nụ cười và lời chúc chân tình, tạo nên không khí ấm cúng và vui vẻ.

Sau khi hỏi thăm nhau xong, mọi người bắt đầu sửa sang lại khu mộ. Người lớn thì nhanh tay dọn cỏ, lau chùi bia mộ, trong khi lũ trẻ cũng tham gia phụ giúp, lau sạch những lớp bụi bám trên các ngôi mộ. Các cô, các dì lo chuẩn bị đồ cúng, bày biện mâm cơm giản dị nhưng đầy tình cảm. Nhà bà Tư nằm gần khu mộ nên khi công việc tảo mộ kết thúc, cả dòng họ sẽ sang nhà bà ăn uống, vui chơi.

Khi tất cả đã xong xuôi, mọi người bắt đầu thắp nhang trước mộ ông bà. Từng người một, từ già đến trẻ, chắp tay cầu nguyện, mong ông bà phù hộ cho sức khỏe và công việc làm ăn của mình. Các bác không quên mang theo những điếu thuốc lào và một xị rượu để dâng lên ông bà – như một sự kết nối giữa người sống và người đã khuất. Các em nhỏ thì háo hức đứng đợi, chờ khi lễ cúng kết thúc để xin phép ăn vài miếng bánh, miếng dưa và chúc những lời chúc tốt lành dù các em vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của việc này.

Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân - 8

Sau khi hoàn thành nghi lễ, cả dòng họ di chuyển sang nhà bà Tư. Bước vào nhà, mùi thơm phức của thịt kho hột vịt, canh chua cua đồng và vịt quay đã tràn ngập khắp không gian, làm bụng tôi cồn cào. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng vẫn đủ ấm cúng để mọi người quây quần bên nhau. Bên bàn nữ, các bà, các cô nói chuyện rôm rả, chủ đề xoay quanh chuyện tình cảm của các chị đã đến tuổi lấy chồng. Họ không quên dặn dò con cháu phải chăm chỉ học hành. Còn bên bàn nam, các ông, các bác bàn luận về công việc làm ăn, đôi khi lại xen kẽ những câu chuyện vui về các món nhậu.

Đến chiều, cả nhà tôi sang thăm bà con ở ấp 7, nơi gia đình tôi từng sống trước khi chuyển lên huyện vì điều kiện kinh tế. Vẫn là những cảnh vật thân quen, chỉ khác là đời sống giờ đây đã khá hơn. Các thiết bị điện hiện đại đã thay thế những vật dụng thô sơ ngày trước. Bên bờ sông, tôi cùng các em nhỏ đi dạo, ngắm nhìn cây cầu treo bắc qua dòng sông Càng Long. Làn gió mát từ sông thổi lên khiến không khí trở nên trong lành hơn, và thỉnh thoảng, những lời nhắc nhở của mẹ về việc không được đùa nghịch gần bờ sông lại vang lên.

Khi trời đã xế chiều, dù ánh sáng vẫn còn, gia đình tôi phải chuẩn bị về vì lo cho bữa tối của các em nhỏ. Chú Ba và cô Út từ Sài Gòn cũng lên xe ra về, nhưng họ không quên mang theo những món quà bánh để tặng cho các cháu. Năm nào cũng vậy, dù bận rộn đến đâu, gia đình chú cô vẫn không bỏ qua dịp tảo mộ ông bà.

Dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, truyền thống tảo mộ vào ngày hai mươi tháng Chạp hàng năm vẫn được gìn giữ trong dòng họ tôi. Đó là dịp để con cháu quay về, thăm viếng những người đã khuất, những người đã từng dày công chăm sóc và nuôi dưỡng thế hệ chúng tôi nên người.

Sau khi hoàn thành bài văn Kể lại một lần em đi thăm mộ người thân, học sinh lớp 9 sẽ hiểu rõ hơn về giá trị của sự tưởng nhớ và truyền thống gia đình. Chuyến đi thăm mộ không chỉ là một kỷ niệm đẹp mà còn là dịp để củng cố tình cảm và lòng biết ơn đối với ông bà tổ tiên, giúp các em trưởng thành hơn qua từng bài học cuộc sống.

Nguyễn Thuý
Tác Giả

Nguyễn Thuý

Tôi là Nguyễn Thúy, một người đam mê văn học và luôn khao khát chia sẻ kiến thức với cộng đồng. Sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, tôi tốt nghiệp ngành Văn học tại Đại học Quốc gia Hà Nội. Hiện tại, tôi chuyên cung cấp thông tin về văn học, từ các tác giả, tác phẩm kinh điển đến những xu hướng mới. Tôi hy vọng thông qua những bài viết và nghiên cứu của mình, độc giả sẽ hiểu sâu hơn về thế giới văn chương đa dạng và phong phú.

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *