Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân lớp 9 cảm động nhất
- Nguyễn Thuý
- 6 Tháng 2, 2025
Trong cuộc sống, giấc mơ đôi khi là nơi giúp ta tái ngộ những người thân yêu đã xa cách. Đặc biệt, với đề bài Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân, các em học sinh lớp 9 có thể khám phá sâu sắc những cảm xúc trong lòng. Bài viết dưới đây sẽ giúp các em tham khảo cách trình bày một giấc mơ đáng nhớ với người thân yêu.
Dàn ý kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân
I. Mở bài
- Giấc mơ ấy đã xuất hiện trong hoàn cảnh nào?
- Tâm trạng của bạn khi bắt đầu giấc mơ như thế nào?
- Người xuất hiện trong giấc mơ là ai? Bạn có mối quan hệ gì với họ? Đã bao lâu kể từ lần cuối bạn gặp người đó?
II. Thân bài
– Giới thiệu sơ lược về người thân trong giấc mơ (họ ở đâu, làm gì, lý do xa cách).
– Miêu tả chi tiết ngoại hình và tính cách của người thân trong giấc mơ, liệu có thay đổi gì so với trước đây?
– Những kỉ niệm đặc biệt hoặc sâu sắc giữa bạn và người đó.
– Diễn biến của cuộc gặp gỡ trong giấc mơ:
- Địa điểm, hoàn cảnh gặp lại.
- Cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào?
- Cảm giác khi tái ngộ người thân.
– Điều gì đã khiến giấc mơ kết thúc hoặc bạn bừng tỉnh khỏi giấc mơ?
III. Kết bài
- Cảm xúc của bạn sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ ấy.
- Suy nghĩ về cuộc gặp gỡ trong giấc mơ: liệu nó mang lại hy vọng, nỗi nhớ, hay những suy tư sâu sắc về mối quan hệ xa cách đó?
- Tầm quan trọng của giấc mơ đối với cuộc sống hiện tại của bạn.
Bài mẫu 1: Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân
Bạn có bao giờ tin rằng, sau một giấc mơ, điều mà bạn hằng khao khát có thể biến thành hiện thực? Giống như một câu chuyện cổ tích? Đã có những lúc tôi tin vào điều đó, và rồi lại cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, tôi không bao giờ quên được những khoảnh khắc kỳ diệu mà chỉ có trong giấc mơ, như vừa mới xảy ra hôm qua.
Hồi tôi học lớp năm, Tết năm đó cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông mà tôi vô cùng kính yêu đã ra đi mãi mãi, không kịp đón cái Tết cuối cùng cùng gia đình. Nỗi buồn và sự trống vắng cứ mãi quẩn quanh trong tôi, và tôi tự nhủ rằng từ đây, mỗi dịp Tết đến, tôi sẽ không còn được thấy ông nữa. Nhiều năm sau, khi đến ngày sắp bốc mộ ông, tôi lại nhớ về cái Tết của năm ấy, những ký ức tưởng chừng đã lùi xa nay ùa về trong tâm trí. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ, với niềm mong ước cháy bỏng được nhìn thấy ông thêm lần nữa. Đó là ngày 29 Tết, ngày trùng với thời khắc ông mất. Mẹ bảo tôi đi ngủ sớm để mai còn đi chợ Tết, nhưng lòng tôi cứ trăn trở mãi, không tài nào chợp mắt được.
Tôi nằm trên chính chiếc giường mà ngày xưa ông từng ngủ. Mắt tôi khẽ nhắm lại khi mẹ tắt đèn, rồi chẳng biết từ lúc nào, tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh. Tôi mở mắt ra, và trước mặt tôi là ông. Ông hiền hậu, đứng đó, giống như chưa từng rời xa tôi. Ông nhẹ nhàng bảo tôi dậy rửa mặt để cùng mẹ đi chợ, vì sáng nay đã là 30 Tết. Tôi lao vào ôm ông, nước mắt rưng rưng, hỏi sao ông đi lâu thế. Ông chỉ cười hiền, lau nước mắt cho tôi, và tôi lại thấy ông với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu y như trước. Ông mặc một bộ com-lê cũ kỹ nhưng vẫn phẳng phiu, trông ông vẫn đẹp lão và đầy uy nghi như tôi luôn nhớ về.
Khi nghe mẹ gọi, tôi nói vội với ông: “Ông chờ cháu về rồi mình đi chơi Tết nhé!”, và ông gật đầu, khuyến khích tôi mau theo mẹ. Sau khi đi chợ về, tôi lao vào phòng, lòng đầy háo hức vì biết rằng ông đang ở nhà. Ông ngồi đọc sách, thấy tôi về, ông bảo sẽ dẫn tôi đi chợ hoa Tết. Tôi vui sướng vô cùng, vội vã giục ông đi ngay. Ông chở tôi trên chiếc xe đạp cũ kĩ, chiếc xe mà thuở bé ông vẫn thường đèo tôi mỗi lần đến trường mẫu giáo. Chúng tôi cùng nhau đi giữa phố xá đông đúc, tấp nập người mua sắm cho Tết. Tôi cảm nhận được không khí Tết năm nay thật khác lạ, rộn ràng hơn những năm trước.
Đến chợ hoa, cảnh tượng thật lộng lẫy với đủ loại hoa khoe sắc, từ lay-ơn, thược dược, đến những bông hoa cúc vàng tươi. Ông chỉ cho tôi từng loại hoa, giảng giải những điều thú vị mà trước đây tôi chưa từng biết. Ông vốn là giáo viên dạy Sinh học, nên hiểu biết về các loài hoa của ông vô cùng phong phú. Nghe ông nói, tôi bỗng thấy mình học thêm nhiều điều mới lạ. Khi chọn cành đào, tôi thích cành nào nở đầy hoa hồng rực rỡ, nhưng ông lại chọn cành chỉ có vài bông nở, còn lại là những nụ hoa xanh mướt. Ông bảo rằng cành đào ấy sẽ nở đúng vào ngày Tết và hoa sẽ tươi rất lâu. Tôi ngỡ ngàng trước sự tinh tế và hiểu biết của ông, cảm thấy ông không chỉ là một người thân yêu mà còn là một người thầy lớn trong cuộc sống.
Trên đường về, tôi ngồi sau xe, tay ôm chặt cành đào, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Khi về đến nhà, tôi khoe ngay cành đào với bà, và bà nói rằng năm nay Tết sẽ thật vui vì chúng tôi đã chọn được cành đào đẹp như vậy. Ông chỉ mỉm cười, một nụ cười đong đầy niềm vui và sự đồng tình.
Buổi tối, gia đình tôi quây quần bên mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc vô cùng vì ông vẫn đang ở bên tôi, như chưa từng rời xa. Khi giao thừa gần đến, ông vuốt tóc tôi và nói sẽ ra ngoài hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi vâng lời, hứa sẽ thức đợi ông về. Thế nhưng, cơn buồn ngủ ập đến và tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tôi mở mắt, trời đã sáng. Tôi vội vã tìm ông nhưng không thấy đâu. Trái tim tôi chùng xuống. Chẳng phải ông vừa mới đây thôi sao? Tôi nhìn lịch và nhận ra hôm nay là ngày 30 Tết. Tôi òa khóc. Tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp nhưng quá thực khiến tôi không khỏi buồn bã. Ông đã ra đi mãi mãi, không trở lại nữa. Dẫu biết rằng đó chỉ là mộng tưởng, tôi vẫn không ngừng nuối tiếc khoảnh khắc được bên ông trong giấc mơ ấy.
Tôi kể lại giấc mơ cho mẹ nghe, nhưng mẹ chỉ im lặng. Có lẽ mẹ cũng đang đau lòng, những cảm xúc mà chẳng dễ diễn tả bằng lời. Dẫu giấc mơ chỉ là ảo ảnh, nhưng nó đã để lại trong tôi niềm tin và hi vọng. Từ giấc mơ ấy, tôi hiểu rằng, dù ông không còn bên cạnh, tình yêu thương và những điều tốt đẹp ông truyền dạy sẽ luôn sống mãi trong tôi. Giấc mơ đã khơi dậy trong tôi không chỉ là sự nhớ thương mà còn là động lực để tôi phấn đấu cho những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống.
Bài mẫu 2: Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân
Trời đổ mưa như trút nước, tiếng mưa tầm tã dội xuống, càng làm nặng nề thêm cảnh tượng hoang tàn của một công trình sụp đổ. Bên trong đống sắt thép vỡ nát ấy, có những sinh mạng đang vật lộn, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Bất lực, những người cứu trợ chỉ có thể đứng ngoài, đau lòng nhìn những cánh tay yếu ớt dần dần mất đi sức sống, chìm trong đau khổ.
Xa xa, bên ngoài hàng rào, một người phụ nữ trẻ ngồi bệt xuống đất. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi má ướt đẫm, nhưng không ai rõ đó là nước mưa, nước mắt hay mồ hôi. Bên cạnh cô là một cuốn sổ đen đã cũ cùng chiếc túi vải bạc màu. Mưa không ngừng rơi từ chiều đến tận khi bóng tối bao phủ. Trên mảnh đất đầy u ám ấy, chỉ còn lại một vài con người dường như sắp kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô gái trẻ vẫn ngồi đó, lạnh lùng và vô hồn, nhưng đôi mắt chứa đầy sự lo âu. Lâu lâu, cô lại gật gù như muốn ngủ. Cho đến khi trời hửng sáng, một người đàn ông khoác chiếc áo bảo hộ lấm lem bùn đất, vội vàng chạy tới. Anh đứng trước mặt cô, bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ thốt ra vài lời ngắn ngủi: “Nâm à… bình tĩnh nghe tin này… Chú Tín nói đã tìm thấy… xác rồi, đúng là nó… anh ấy đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi cả hai người chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng lòng nặng trĩu đau thương.
Một tháng đã trôi qua kể từ ngày định mệnh đó, nhưng hình ảnh thảm khốc ấy vẫn không ngừng ám ảnh mẹ tôi. Cứ mỗi khi chiều tối đến, mẹ lại thổn thức khóc. Mẹ hình dung ra cha trong giây phút cuối cùng, bị mắc kẹt trong đống đổ nát, gào thét trong vô vọng. Những nỗi đau ấy giằng xé tâm trí mẹ, khiến bà ngày đêm ngồi bên bàn thờ cha mà thì thầm trách móc số phận:
“Anh à, sao mình khổ đến thế? Người nghèo thì khổ triền miên, còn anh, sao lại bỏ mẹ con em mà đi trước? Giờ anh sướng bên kia rồi, còn lại nỗi khổ thì em gánh… một mình em gánh…”
Nghe mẹ nói, lòng tôi quặn đau. Tâm trí tôi ngập tràn sự hỗn loạn, tôi không thể chịu nổi không khí ngột ngạt này thêm nữa. Căn nhà này sao mà u ám, đầy tiếng nấc và nước mắt. Tôi ước có thể rời khỏi đây, chạy trốn khỏi mẹ, khỏi sự bi quan bao trùm lấy mẹ và cả tôi. Tôi muốn thoát khỏi cái bóng đen của sự mất mát, để không biến mình thành một người đau khổ như mẹ.
Tôi nhắm mắt lại, tự nhủ đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh tôi chìm trong một màu đen đặc quánh. Tôi không còn cảm nhận được gì xung quanh nữa, không có ánh sáng, không có tiếng cười đùa quen thuộc của cha mỗi khi cúp điện, và cũng chẳng thấy ánh nến lập lòe mà mẹ thường thắp. Tôi mò mẫm trong bóng tối, cố gắng tìm lấy một vật gì quen thuộc để biết mình đang ở đâu. Bất chợt, có một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào chân tôi, kéo tôi ngã xuống. Tôi hoảng loạn, hét lên trong sợ hãi:
“Cứu con với mẹ ơi! Cứu con!”
Tim tôi đập thình thịch, nỗi sợ dâng tràn như một cơn ác mộng. Nhưng rồi, một luồng ánh sáng yếu ớt hiện ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa sợ vừa mừng. Nhưng khi ánh sáng đó chiếu rõ hơn, tôi như chết lặng. Trước mắt tôi là một bàn tay xước xát, dính máu, và trên cánh tay ấy là chiếc áo có thêu chữ N – chữ ký của mẹ tôi khi may áo cho cha. Tôi không thể tin vào mắt mình. Đó là cha sao? Cha đã ra đi rồi mà, tại sao cha lại ở đây, trong bộ dạng kinh hoàng như vậy? Toàn thân tôi run rẩy. Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhưng nỗi sợ vẫn bủa vây.
Cha ngồi dậy, nhìn tôi. Dù thân xác cha đã bị đè bẹp bởi đống đổ nát, đôi mắt ông vẫn hiền từ, như ngày nào. Rồi cha cất lời, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp mà tôi luôn nhớ:
“Cha yêu con, con gái. Cha cũng yêu mẹ con nữa. Con hãy nói với mẹ rằng cha luôn lắng nghe những lời than vãn của mẹ, nhưng hãy nhắn mẹ rằng đừng buồn nữa, hãy sống vui vẻ, mẹ đã than đủ rồi…”
Nghe những lời nói ấy, lòng tôi dâng lên nỗi nhớ khôn nguôi. Cha cười, vẫn là nụ cười quen thuộc đó. Cha nói tiếp, giọng trở nên nghiêm nghị hơn:
“Cuộc sống của con sẽ thay đổi từ bây giờ, con gái ạ. Cha không thể ở đây để chăm sóc mẹ nữa, nên con phải mạnh mẽ lên. Mẹ sẽ rất mệt, và con sẽ thấy mẹ khó chịu, nhưng con phải ở bên mẹ, an ủi và giúp đỡ mẹ. Cha muốn con nhớ rằng, mất mát sẽ dẫn đến sự trưởng thành, và từ những mất mát đó, con phải trở thành người tốt hơn.”
Tôi nghẹn ngào, đáp lại:
“Vâng, cha.”
Đột nhiên, tôi trở về với thực tại, tỉnh dậy trên giường. Mẹ tôi đang đứng bên cạnh, gọi tôi dậy. Trong cơn choáng váng, tôi lao vào ôm mẹ, cảm thấy mình bình yên lạ thường. Tôi thì thầm vào tai mẹ:
“Mẹ à, con yêu mẹ lắm. Con sẽ giúp mẹ từ giờ nhé.”
Và trong lòng, tôi cũng nhắn nhủ với cha: “Ba ơi, con sẽ luôn ngoan, sẽ làm mẹ hạnh phúc. Con biết con sẽ phải mạnh mẽ, vì dù ba không còn đây, con gái ba sẽ luôn nhớ lời ba dặn, để biến những mất mát thành động lực sống tốt hơn.”
Sau khi tham khảo bài văn Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân, hy vọng các em học sinh lớp 9 sẽ tự tin hơn khi viết về những cảm xúc chân thực của mình. Hãy để giấc mơ trở thành nguồn cảm hứng giúp các em hoàn thành bài viết một cách sinh động và sâu sắc hơn.
Tags:
Nguyễn Thuý
Tôi là Nguyễn Thúy, một người đam mê văn học và luôn khao khát chia sẻ kiến thức với cộng đồng. Sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, tôi tốt nghiệp ngành Văn học tại Đại học Quốc gia Hà Nội. Hiện tại, tôi chuyên cung cấp thông tin về văn học, từ các tác giả, tác phẩm kinh điển đến những xu hướng mới. Tôi hy vọng thông qua những bài viết và nghiên cứu của mình, độc giả sẽ hiểu sâu hơn về thế giới văn chương đa dạng và phong phú.
Tìm Kiếm
Bài Viết Liên Quan
Phân tích nhân vật Xi-mông lớp 9 - Biểu tượng của sự hy vọng
- 6 Tháng 2, 2025
Bài văn mẫu phân tích Bố của Xi-mông lớp 9 chi tiết nhất
- 6 Tháng 2, 2025
Phân tích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang – Văn mẫu lớp 9 hay
- 6 Tháng 2, 2025
Bài văn mẫu phân tích truyện Bến quê lớp 9 đầy đủ nhất
- 6 Tháng 2, 2025
Bài Viết Mới
Tập làm văn lớp 5 tả chiếc cặp - Hướng dẫn tạo dàn ý chi tiết
- 18 Tháng 2, 2025
Tổng hợp tập làm văn lớp 5 tả chiếc đồng hồ hay nhất
- 18 Tháng 2, 2025
Giải chi tiết đề minh họa tốt nghiệp THPT 2020 môn Văn
- 18 Tháng 2, 2025
Hướng dẫn giải đề minh họa tốt nghiệp THPT 2019 môn Văn
- 18 Tháng 2, 2025
Bình Luận