Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương trong văn học lớp 9 chi tiết
Bài văn cảm nhận về nhân vật Vũ Nương trong “Chuyện người con gái Nam Xương” là tài liệu tham khảo hữu ích cho học sinh lớp 9. Nhân vật Vũ Nương đại diện cho vẻ đẹp, phẩm chất cao quý và bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, giúp học sinh hiểu sâu sắc hơn về giá trị nhân văn của tác phẩm.
Dàn ý cảm nhận về nhân vật Vũ Nương
I. Mở bài
- Giới thiệu tác phẩm và tác giả: “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ là tác phẩm phản ánh số phận oan khuất của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
- Giới thiệu nhân vật: Vũ Nương là người phụ nữ đức hạnh, chịu nhiều bất công và đau khổ từ sự nghi ngờ vô lý của chồng.
II. Thân bài
a, Tóm tắt tác phẩm:
- Vũ Nương là người vợ hiền, đảm đang và hiếu thảo.
- Chồng nàng, Trương Sinh, đi lính, để nàng ở nhà chăm sóc mẹ già và con nhỏ.
- Khi trở về, Trương Sinh nghi ngờ vợ không chung thủy vì lời nói của con trẻ.
- Dù thanh minh, Vũ Nương không được chồng tin tưởng, dẫn đến việc nàng chọn cái chết để minh oan.
- Sau này, qua lời kể của Phan Lang, Trương Sinh nhận ra sự thật và lập đàn giải oan cho nàng.
b, Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương:
– Phẩm chất tốt đẹp:
- Hiền thục, nết na, chung thủy với chồng dù sống trong xa cách.
- Hiếu thảo với mẹ chồng, chăm sóc chu đáo và lo liệu ma chay khi bà mất.
- Yêu thương và nuôi dạy con nhỏ tận tình.
– Nỗi đau oan khuất:
- Bị chồng nghi ngờ vì hiểu lầm, dù nàng luôn giữ lòng trong sạch.
- Đau khổ vì không thể giải thích, dẫn đến việc tự vẫn để bảo vệ danh dự.
– Sự vị tha và cao thượng:
- Dù oan khuất, nàng không trách móc chồng mà khi được giải oan, vẫn bày tỏ lòng biết ơn.
c, Nghệ thuật:
- Tác phẩm kết hợp giữa yếu tố hiện thực và kỳ ảo, mang đậm tính nhân văn.
- Vũ Nương đại diện cho vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, chịu đựng và hy sinh.
III. Kết bài
- Khẳng định giá trị: “Chuyện người con gái Nam Xương” không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ mà còn lên án sự bất công trong xã hội phong kiến. Nhân vật Vũ Nương là biểu tượng cho lòng chung thủy, hiếu thảo và nhân phẩm cao quý.
Bài mẫu 1: Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương
“Ngàn lau san sát, cỏ xanh xanh
Sảy nhớ ngày xưa kẻ tiết trinh
Cách trở bấy lâu hằng giữ phận
Hiềm nghi một phút, bỗng vô tình…”
Những câu thơ trên của vua Lê Thánh Tông trong bài “Hoàng Giang điếu Vũ Nương” không chỉ là nỗi tiếc thương cho một nhân vật hư cấu mà còn là tiếng lòng xót xa cho số phận của bao người phụ nữ thời phong kiến. Vũ Nương – người con gái Nam Xương, một hình tượng tưởng chừng đơn thuần trong văn học lại trở thành đại diện cho biết bao cuộc đời đầy bi kịch của những người phụ nữ trong xã hội xưa.
Tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ thuộc “Truyền kỳ mạn lục”, một tập truyện chứa đựng nhiều yếu tố kỳ ảo nhưng đồng thời phản ánh hiện thực tàn nhẫn của xã hội phong kiến. Câu chuyện xoay quanh cuộc đời và số phận oan nghiệt của Vũ Nương, một người phụ nữ hiền thục, nết na nhưng lại chịu nhiều đau khổ, oan trái chỉ vì sự nghi ngờ và bất công từ người chồng. Tác phẩm khai thác sâu sắc vẻ đẹp phẩm hạnh cùng bi kịch cuộc đời của nhân vật này.
Nguyễn Dữ đã khéo léo xây dựng nhân vật Vũ Nương qua những tình huống đa dạng, để từ đó vẻ đẹp tâm hồn của nàng hiện rõ. Ngay từ phần giới thiệu, tác giả đã nêu bật lên phẩm chất “thùy mị, nết na” cùng nhan sắc “tư dung tốt đẹp” của nàng. Vũ Nương là hình mẫu hoàn hảo của người phụ nữ truyền thống với đầy đủ “công – dung – ngôn – hạnh”. Chính sự toàn vẹn này đã khiến Trương Sinh, một chàng trai nhà giàu nhưng kém học, say đắm và quyết định cưới nàng về làm vợ.
Không chỉ là người vợ đẹp người, đẹp nết, Vũ Nương còn là một người phụ nữ giàu lòng yêu thương, chung thuỷ. Khi tiễn chồng ra trận, nàng không cầu mong danh lợi hay sự vinh quang của chồng, mà chỉ mong chàng trở về bình an: “Chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi…”. Những lời dặn dò ấy chứa đựng biết bao sự yêu thương, sự thấu hiểu sâu sắc về những gian truân mà chồng sẽ phải đối mặt nơi chiến trường.
Trong suốt thời gian xa chồng, Vũ Nương luôn giữ trọn lòng chung thuỷ. Nàng không hề tìm niềm vui nào khác ngoài việc chăm sóc con cái và gia đình. Nàng sống một mình nuôi con, từng ngày mòn mỏi mong ngóng chồng trở về, chịu đựng nỗi cô đơn kéo dài trong ba năm. Đối với mẹ chồng, Vũ Nương là hiện thân của sự hiếu thảo và chu đáo. Khi bà đau ốm, nàng hết lòng chăm sóc, lễ bái, cầu nguyện thần linh để mong bà khỏi bệnh. Mẹ chồng trước khi qua đời cũng đã ghi nhận công lao và tình thương yêu của nàng, coi Vũ Nương như con ruột: “Con đã chẳng phụ mẹ, mẹ cũng chẳng phụ con”.
Cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc đã tan vỡ khi Trương Sinh trở về từ chiến trận. Sự nghi ngờ vô lý của chàng chỉ từ lời nói ngây thơ của con trai nhỏ đã đẩy Vũ Nương vào bi kịch oan khuất. Đứa trẻ vô tội nhắc về “người cha” qua cái bóng trên tường, nhưng đối với Trương Sinh là một người đàn ông tính tình đa nghi, lời nói đó như một chứng cứ không thể chối cãi về sự không chung thuỷ của vợ.
Dù Vũ Nương đã tìm mọi cách để giải thích, khóc lóc van xin, nhưng Trương Sinh không hề lắng nghe. Nàng bị mắng nhiếc, đánh đuổi khỏi nhà, đẩy đến con đường tuyệt vọng. Trong tình thế không thể tự bảo vệ mình, Vũ Nương quyết định tìm đến cái chết ở sông Hoàng Giang để rửa sạch nỗi oan ức. Hành động ấy không chỉ thể hiện sự bất lực trước xã hội mà còn phản ánh sự mong manh của số phận người phụ nữ thời phong kiến, khi họ không có tiếng nói và phải chịu đựng những phán xét bất công từ người chồng.
Dù đã chọn cái chết để giữ lại danh dự, Vũ Nương vẫn không nguôi nhớ thương gia đình. Tại thủy cung, nàng vẫn giữ lòng nhớ quê hương, mong mỏi được trở về, được minh oan và khôi phục danh dự của mình. Khi biết được Phan Lang trở về trần thế, nàng nhờ gửi lời nhắn và chiếc hoa vàng để Trương Sinh hiểu rằng nàng vô tội. Cuối cùng, khi Trương Sinh lập đàn giải oan bên bến Hoàng Giang, Vũ Nương đã trở về trong chốc lát, cảm ơn chồng và biến mất mãi mãi.
Vũ Nương không chỉ là nạn nhân của sự nghi kỵ gia đình mà còn là nạn nhân của xã hội phong kiến tàn nhẫn. Xã hội ấy với những hủ tục bất công, nam quyền cực đoan đã tước đoạt hạnh phúc của nàng. Đám cưới với Trương Sinh không chỉ là khởi đầu của cuộc sống gia đình mà còn là báo hiệu cho những sóng gió cuộc đời nàng, khi người phụ nữ luôn phải chịu đựng và cam chịu dưới sự áp đặt của nam giới.
Tác phẩm không chỉ đơn thuần là một câu chuyện bi thảm về tình yêu mà còn mang ý nghĩa tố cáo mạnh mẽ những định kiến và bất công của xã hội phong kiến đối với người phụ nữ. Thông qua bi kịch của Vũ Nương, Nguyễn Dữ đã khéo léo bày tỏ lòng cảm thông và tôn vinh những phẩm chất cao quý của người phụ nữ. Đồng thời, ông cũng gửi gắm thông điệp về sự mong manh của hạnh phúc và quyền sống của con người trong một xã hội đầy bất công.
Nhân vật Vũ Nương trong “Chuyện người con gái Nam Xương” không chỉ để lại ấn tượng về sự đẹp đẽ, thanh cao mà còn là biểu tượng cho sự bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội xưa. Qua đó, Nguyễn Dữ đã khắc hoạ một cách chân thực và xúc động những giá trị nhân văn sâu sắc, góp phần tôn vinh người phụ nữ và lên án xã hội phong kiến đầy bất công. Sự tôn vinh này không chỉ dành riêng cho Vũ Nương, mà còn dành cho hàng ngàn người phụ nữ khác đã và đang phải chịu những nỗi oan nghiệt không thể nói thành lời.
>>> Tham khảo: Văn mẫu cảm nhận về nhân vật Vũ Nương hay nhất
Bài mẫu 2: Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương
Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương trong tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” mang đến cho người đọc những suy ngẫm sâu sắc về số phận người phụ nữ dưới chế độ phong kiến. Cuộc đời của Vũ Nương, người con gái phải gieo mình xuống dòng sông Nhị Hà để minh chứng cho sự trong sạch của bản thân sau khi bị chồng nghi ngờ oan ức, khiến người đọc không khỏi xót xa và cảm thương cho số phận đau khổ của nàng.
Vũ Nương, tên thật là Vũ Thị Thiết, từ đầu tác phẩm đã hiện lên như một biểu tượng cho vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam xưa với đức hạnh thùy mị, nết na và tấm lòng thủy chung. Nàng là người vợ hiền, người con dâu thảo, luôn chu toàn mọi việc trong gia đình và chưa từng khiến ai phiền lòng. Tuy nhiên, sự bất công trong xã hội phong kiến, đặc biệt là tư tưởng trọng nam khinh nữ, đã đẩy nàng vào bi kịch. Chồng nàng, Trương Sinh, là một người giàu tính đa nghi, thiếu lòng tin và thường bị chi phối bởi những định kiến xã hội. Khi chiến tranh nổ ra, Trương Sinh lên đường nhập ngũ, để lại nàng ở nhà chăm sóc mẹ già và đứa con còn trong bụng. Dù cuộc sống khó khăn, Vũ Nương vẫn không hề oán thán, ngược lại, nàng giữ trọn đạo nghĩa, chăm lo chu đáo cho mẹ chồng như chính mẹ đẻ của mình.
Sau khi mẹ chồng mất, nàng tiếp tục một mình nuôi dạy con nhỏ, chờ đợi ngày Trương Sinh trở về. Những tưởng cuộc đời sẽ bù đắp cho sự hy sinh của nàng, nhưng khi Trương Sinh trở về, niềm vui sum họp không kéo dài. Cậu con trai nhỏ của Vũ Nương vì sự ngây thơ, đã vô tình khiến Trương Sinh hiểu lầm rằng nàng đã không chung thủy khi anh vắng nhà. Trương Sinh, với bản tính nóng nảy, không chịu lắng nghe lời giải thích của Vũ Nương, đã ngay lập tức nghi ngờ và đuổi nàng ra khỏi nhà. Trong cơn tuyệt vọng vì không thể thanh minh, Vũ Nương đã chọn cách gieo mình xuống sông Nhị Hà để rửa sạch oan khuất. Cái chết của nàng là sự minh chứng đau đớn cho sự bất lực của người phụ nữ trong xã hội phong kiến khi không thể tự bảo vệ phẩm giá và danh dự của chính mình.
Tuy nhiên, câu chuyện của Vũ Nương không chỉ dừng lại ở bi kịch cá nhân. Sau khi chết, nàng được các thần linh thương cảm và giải oan. Trong một đêm, khi Trương Sinh ngồi cùng con trai và thấy bóng mình trên tường, đứa bé hớn hở gọi đó là cha mình. Chỉ lúc ấy, Trương Sinh mới nhận ra rằng tất cả chỉ là hiểu lầm và rằng mình đã nghi oan cho vợ. Nỗi ân hận trào dâng nhưng đã quá muộn, bởi Vũ Nương không còn sống để anh có thể chuộc lại sai lầm. Dẫu vậy, cuối cùng, linh hồn của Vũ Nương cũng được giải thoát, nàng được các vị thần đưa về làm tiên và thoát khỏi cuộc đời đầy bất hạnh trần thế.
>>> Xem thêm: Phân tích yếu tố kì ảo trong Chuyện người con gái Nam Xương
Qua nhân vật Vũ Nương, tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” không chỉ phản ánh nỗi đau khổ và bất công mà phụ nữ thời phong kiến phải chịu đựng, mà còn là một tiếng nói tố cáo chế độ trọng nam khinh nữ, nơi mà người đàn ông có quyền sinh sát trong gia đình, còn người phụ nữ thì bị đẩy vào những bi kịch không lối thoát. Hình ảnh Vũ Nương với đức tính hiền dịu, thủy chung, luôn hy sinh vì gia đình, là một tấm gương sáng, nhưng đồng thời cũng là một lời nhắc nhở về sự bất công mà nhiều phụ nữ đã phải trải qua.
Với tấm lòng nhân đạo và cái nhìn sắc sảo về xã hội, Nguyễn Dữ đã khéo léo lột tả số phận oan khuất của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Qua đó, tác phẩm không chỉ là lời thương cảm cho Vũ Nương, mà còn là tiếng nói đòi quyền sống, quyền hạnh phúc cho những người phụ nữ bị kìm kẹp dưới ách chế độ bất công ấy. Nhân vật Vũ Nương mãi mãi là biểu tượng cho vẻ đẹp, sự hy sinh và nỗi đau của người phụ nữ trong văn học trung đại Việt Nam.
Tham khảo bài văn mẫu cảm nhận về nhân vật Vũ Nương giúp học sinh lớp 9 nắm bắt được những nét đặc sắc của tác phẩm. Nhân vật Vũ Nương không chỉ để lại dấu ấn về vẻ đẹp phẩm chất mà còn là bài học về giá trị nhân đạo trong văn học Việt Nam.