Soạn bài Cái kính – Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều
Hướng dẫn soạn bài Cái kính – Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều chi tiết, đầy đủ nhất. Thông qua việc thực hành trả lời các câu hỏi trong phần hướng dẫn và bài tập, chúng ta có thể củng cố kiến thức cơ bản về tác phẩm này.
Chuẩn bị
Câu 1 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Đó là truyện cười dân gian hay truyện cười hiện đại? Truyện kể lại sự việc gì? Sự việc ấy xảy ra trong bối cảnh nào?
Trả lời
Truyện cười Cái kính là truyện cười hiện đại.
Truyện cười Cái kính kể về một người đàn ông mắc chứng “bệnh sĩ”, luôn muốn tỏ ra mình là một tri thức chính hiệu. Vì vậy, anh ta đã đi khám mắt để mua kính. Sau khi khám, các bác sĩ đều chẩn đoán anh ta không mắc bệnh gì, nhưng anh ta vẫn cứ khăng khăng mua kính.
Sự việc ấy xảy ra trong bối cảnh xã hội Việt Nam hiện đại, khi mà con người ngày càng quan tâm đến vẻ bề ngoài và danh vọng. Một số người vì muốn thể hiện mình, muốn được người khác khen ngợi, ngưỡng mộ mà đã mắc phải những căn bệnh tâm lý tiêu cực, như “bệnh sĩ”, “bệnh sĩ diện”,…
Câu 2 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Đặc điểm của truyện cười được thể hiện trong văn bản ở những phương diện nào (cốt truyện, nhân vật, hành động, lời thoại, thủ pháp trào phúng, kết thúc bất ngờ,…)?
Trả lời
Đặc điểm của truyện cười được thể hiện trong văn bản Cái kính ở những phương diện sau:
- Cốt truyện:
-
- Cốt truyện truyện cười thường đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu.
- Cốt truyện thường xoay quanh một mâu thuẫn, xung đột bất ngờ, gây cười.
Trong truyện Cái kính, cốt truyện xoay quanh mâu thuẫn giữa nhân vật “tôi” và các bác sĩ. Mâu thuẫn này được giải quyết một cách bất ngờ, gây cười khi nhân vật “tôi” bị ngã và chiếc kính rơi ra.
- Nhân vật:
-
- Nhân vật trong truyện cười thường là những nhân vật điển hình, mang tính cách lố bịch, gây cười.
- Hành động của nhân vật thường là những hành động thiếu suy nghĩ, bộc lộ tính cách của nhân vật.
Trong truyện Cái kính, nhân vật “tôi” là một nhân vật điển hình cho những người mắc “bệnh sĩ”. Nhân vật này luôn muốn tỏ ra mình là một tri thức chính hiệu, nhưng thực chất lại là một người thiếu hiểu biết, khoe khoang.
- Hành động:
-
- Hành động của nhân vật trong truyện cười thường là những hành động gây cười, bất ngờ.
Trong truyện Cái kính, hành động của nhân vật “tôi” như đi khám mắt, mua kính, sáng tác văn chương, triết học,… đều là những hành động gây cười, thể hiện tính cách lố bịch của nhân vật.
- Lời thoại:
-
- Lời thoại trong truyện cười thường ngắn gọn, súc tích, gây cười.
- Lời thoại thường sử dụng những biện pháp nghệ thuật như phóng đại, cường điệu,… để gây cười.
Trong truyện Cái kính, lời thoại của nhân vật “tôi” như “Tôi thấy ông ấy nói có lý, nên tôi cũng đi khám mắt”, “Tôi thấy chiếc kính này đẹp quá, tôi quyết định mua nó”, “Tôi là một nhà văn, nhà thơ, nhà triết học”,… đều là những lời thoại gây cười, thể hiện tính cách lố bịch của nhân vật.
- Thủ pháp trào phúng:
-
- Thủ pháp trào phúng là một thủ pháp nghệ thuật quan trọng trong truyện cười.
- Thủ pháp trào phúng được sử dụng để phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội.
Trong truyện Cái kính, tác giả đã sử dụng thủ pháp trào phúng để phê phán hiện tượng “bệnh sĩ” trong xã hội. Nhân vật “tôi” là một nhân vật điển hình cho những người mắc “bệnh sĩ”. Hành động của nhân vật này như đi khám mắt, mua kính, sáng tác văn chương, triết học,… đều là những hành động bị tác giả phê phán.
- Kết thúc bất ngờ:
-
- Kết thúc bất ngờ là một yếu tố quan trọng tạo nên tiếng cười cho truyện cười.
Trong truyện Cái kính, kết thúc truyện là một sự bất ngờ, gây cười. Khi chiếc kính rơi ra, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình không hề bị bệnh mắt. Anh ta đã mắc một căn bệnh nguy hiểm hơn nhiều, đó là “bệnh sĩ”.
Câu 3 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Đọc trước truyện Cái kính và tìm hiểu thêm thông tin về nhà văn A-dít Nê-xin.
Trả lời
A-dít Nê-xin (Aziz Nesin) (1915-1995) là một nhà văn, nhà báo, nhà hoạt động xã hội người Thổ Nhĩ Kỳ. Ông được coi là một trong những nhà văn châm biếm nổi tiếng nhất của Thổ Nhĩ Kỳ và thế giới.
Nê-xin sinh ra trong một gia đình nghèo ở Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ. Ông bắt đầu viết văn từ rất sớm và đã cho xuất bản tác phẩm đầu tiên của mình vào năm 1935. Ông đã viết hơn 100 cuốn sách, bao gồm truyện ngắn, truyện dài, tiểu luận, kịch,…
Tác phẩm của Nê-xin thường mang tính châm biếm, phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội. Ông đã dùng ngòi bút của mình để lên tiếng tố cáo sự bất công, áp bức, tham nhũng,… trong xã hội Thổ Nhĩ Kỳ.
Nê-xin đã từng bị bắt giam nhiều lần vì những tác phẩm của mình. Ông cũng từng bị buộc phải lưu vong khỏi Thổ Nhĩ Kỳ. Tuy nhiên, ông vẫn tiếp tục viết và đấu tranh cho những điều mà ông tin tưởng.
Nê-xin được trao tặng nhiều giải thưởng văn học uy tín, bao gồm giải thưởng quốc gia Thổ Nhĩ Kỳ, giải thưởng quốc tế của Hội Nhà văn Thụy Điển,…
Một số tác phẩm tiêu biểu của A-dít Nê-xin:
- Những người thích đùa (1944)
- Cái kính (1959)
- Thằng bé (1967)
- Cuộc đời tôi (1975)
Câu 4 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Hãy tìm, ghi lại một vài ý kiến về mục đích, đặc điểm, vai trò và tác dụng của truyện cười (dân gian hoặc hiện đại)
Trả lời
Một số ý kiến về mục đích, đặc điểm, vai trò và tác dụng của truyện cười
- Theo nhà văn Tô Hoài: “Truyện cười là một món ăn tinh thần không thể thiếu trong đời sống văn hóa của nhân dân. Truyện cười giúp mọi người giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi, mang lại tiếng cười sảng khoái, vui vẻ.”
- Theo nhà văn Nguyễn Khải: “Truyện cười là một phương tiện nghệ thuật sắc bén để phê phán, châm biếm những thói hư tật xấu trong xã hội. Truyện cười giúp mọi người nhận thức được những thói hư tật xấu, những mặt trái của xã hội, từ đó có ý thức đấu tranh, loại bỏ những thói hư tật xấu đó.”
- Theo nhà văn Kim Lân: “Truyện cười cũng có tác dụng giáo dục con người về những phẩm chất đạo đức tốt đẹp, như sự khiêm tốn, giản dị, biết yêu thương, giúp đỡ người khác,… Truyện cười giúp mọi người hình thành nhân cách tốt đẹp, sống có ích cho xã hội.”
Câu 5 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Hãy nhớ lại và chuẩn bị kể cho bạn nghe về một hiện tượng hoặc tình huống hài hước mà em đã gặp trong cuộc sống
Trả lời
Ví dụ: Truyện cười Thầy bói xem voi
Đọc hiểu
Câu 1 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Vì sao nhân vật “tôi” muốn đeo kính?
Trả lời
- Thứ nhất, nhân vật “tôi” là một người có tính cách khoe khoang, sĩ diện. Anh ta luôn muốn tỏ ra mình là một người tri thức chính hiệu, hiểu biết hơn người khác. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng việc đeo kính sẽ giúp anh ta trông học thức hơn, khiến mọi người ngưỡng mộ.
- Thứ hai, nhân vật “tôi” là một người thiếu tự tin vào bản thân. Anh ta luôn cảm thấy mình không bằng người khác, đặc biệt là về mặt tri thức. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng việc đeo kính sẽ giúp anh ta che đậy đi sự thiếu tự tin của mình.
- Thứ ba, nhân vật “tôi” là một người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Anh ta thấy người khác đeo kính thì cũng muốn đeo theo, để không bị lạc lõng.
Câu 2 (trang 92, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Lần đầu khám, bác sĩ nói mắt của nhân vật “tôi” bị bệnh gì và hậu quả của việc đeo kính thế nào?
Trả lời
Lần đầu khám, bác sĩ nói mắt của nhân vật “tôi” bị cận thị 1,75 đi-ốp. Bác sĩ cho biết nếu đeo kính thì mắt sẽ càng cận hơn, có thể lên tới 2,5 đi-ốp.
Câu 3 (trang 92, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Kính mới khác kính trước như thế nào?
Trả lời
- Kính mới có độ cận cao hơn kính trước: Lần đầu khám, bác sĩ chẩn đoán nhân vật “tôi” bị cận thị 1,75 đi-ốp. Tuy nhiên, sau khi đi khám nhiều bác sĩ khác, nhân vật “tôi” đã mua được một chiếc kính có độ cận 2,5 đi-ốp. Điều này cho thấy nhân vật “tôi” đang cố tình đeo kính có độ cận cao hơn thực tế, để khiến mọi người nghĩ rằng anh ta bị cận nặng hơn.
- Kính mới có giá cao hơn kính trước: Lần đầu khám, nhân vật “tôi” chỉ phải trả 70 đồng cho chiếc kính. Tuy nhiên, sau khi đi khám nhiều bác sĩ khác, nhân vật “tôi” đã phải trả 150 đồng cho chiếc kính mới. Điều này cho thấy nhân vật “tôi” đang cố tình đeo kính đắt tiền hơn, để khiến mọi người nghĩ rằng anh ta là một người giàu có, có địa vị xã hội cao.
- Kính mới có vẻ ngoài bắt mắt hơn kính trước: Lần đầu khám, nhân vật “tôi” chỉ mua một chiếc kính đơn giản, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, sau khi đi khám nhiều bác sĩ khác, nhân vật “tôi” đã mua một chiếc kính có gọng kính vàng, kính tráng gương, trông rất bắt mắt. Điều này cho thấy nhân vật “tôi” đang cố tình đeo kính có vẻ ngoài bắt mắt hơn, để khiến mọi người chú ý đến mình.
Câu 4 (trang 93, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Chiếc kính thứ ba gây ra hậu quả gì?
Trả lời
- Hậu quả vật chất: Chiếc kính thứ ba có giá rất cao, 150 đồng. Đây là một khoản tiền lớn đối với nhân vật “tôi”, vì vậy anh ta phải vay tiền của người khác để mua kính.
- Hậu quả tinh thần: Chiếc kính thứ ba khiến nhân vật “tôi” càng trở nên khoe khoang, sĩ diện hơn. Anh ta luôn tỏ ra mình là một người tri thức, giàu có, có địa vị xã hội cao. Tuy nhiên, những hành động của anh ta chỉ khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu và xa lánh.
Cuối cùng, khi chiếc kính thứ ba rơi ra, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình không hề bị cận. Anh ta đã mắc một căn bệnh nguy hiểm hơn nhiều, đó là “bệnh sĩ”.
Câu 5 (trang 93, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Chiếc kính thứ tư có hạn chế gì?
Trả lời
Chiếc kính thứ tư có hạn chế là khiến mọi vật đều trở thành hai. Điều này khiến nhân vật “tôi” gặp rất nhiều khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày. Anh ta không thể nhìn rõ một vật nào, mọi thứ đều trở nên rối rắm và khó hiểu.
Câu 6 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Cuối cùng, các bác sĩ có xác định được bệnh mắt của nhân vật “tôi” không?
Trả lời
Không, các bác sĩ không xác định được bệnh mắt của nhân vật “tôi”. Khi chiếc kính rơi ra, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình không hề bị cận thị, viễn thị hay quáng gà. Anh ta hoàn toàn khỏe mạnh và không cần đeo kính.
Câu 7 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Điều gì đã xảy ra với nhân vật “tôi”?
Trả lời
- Anh ta đã phải chịu nhiều hậu quả vật chất: Chiếc kính thứ ba có giá rất cao, 150 đồng. Đây là một khoản tiền lớn đối với nhân vật “tôi”, vì vậy anh ta phải vay tiền của người khác để mua kính.
- Anh ta đã phải chịu nhiều hậu quả tinh thần: Chiếc kính thứ ba khiến anh ta càng trở nên khoe khoang, sĩ diện hơn. Anh ta luôn tỏ ra mình là một người tri thức, giàu có, có địa vị xã hội cao. Tuy nhiên, những hành động của anh ta chỉ khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu và xa lánh.
- Cuối cùng, anh ta đã phải trả giá cho sự ảo tưởng của mình: Khi chiếc kính rơi ra, anh ta mới nhận ra rằng mình đã nhìn mọi thứ sai lầm. Anh ta đã mắc một căn bệnh nguy hiểm hơn nhiều, đó là “bệnh sĩ”.
Câu 8 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Kết thúc truyện có gì bất ngờ?
Trả lời
- Nhân vật “tôi” không hề bị cận thị, mà mắc “bệnh sĩ”: Đây là một kết thúc bất ngờ, bởi trước đó, nhân vật “tôi” đã đi khám mắt nhiều lần và đều được bác sĩ chẩn đoán bị cận thị. Tuy nhiên, khi chiếc kính rơi ra, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình hoàn toàn khỏe mạnh và không cần đeo kính.
- Nhân vật “tôi” đã phải trả giá cho sự ảo tưởng của mình: Đây cũng là một kết thúc bất ngờ, bởi trước đó, nhân vật “tôi” luôn tỏ ra mình là một người tri thức, giàu có, có địa vị xã hội cao. Tuy nhiên, khi chiếc kính rơi ra, anh ta mới nhận ra rằng mình đã nhìn mọi thứ sai lầm.
Kết thúc truyện Cái kính đã gây bất ngờ cho người đọc, bởi nó đã lật ngược tình thế, khiến cho nhân vật “tôi” phải trả giá cho sự ảo tưởng của mình. Đây cũng là một lời nhắc nhở mọi người cần sống thật với chính mình, không nên khoe khoang, sĩ diện để rồi tự đánh mất bản thân.
Câu hỏi cuối bài
Câu 1 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Hãy tóm tắt nội dung của truyện Cái kính. Nội dung của truyện liên quan như thế nào đến tên tập sách Những người thích đùa của Nê-xin?
Trả lời
– Truyện Cái kính kể về nhân vật “tôi” một người thích tỏ ra mình là một tri thức chính hiệu. Vì muốn đeo kính, anh ta đi khám mắt. Lần đầu, bác sĩ bị bảo anh ta cận và cho anh ta đeo kính cận, kết quả là khi đeo anh ta luôn cảm thấy buồn nôn. Lần hai đi khám, anh ta bị bảo là mắt bị viễn thị, anh ta đeo kính mới mà mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Lần thứ ba đi khám, người ta bảo anh bị loạn thị, anh đeo kính thì nhìn cái gì cũng lùi ra xa khiến anh khó khăn trong giao tiếp và ăn uống. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Sau đó anh đi khám ở nhiều nơi khác, lại uống thuốc, lại tiêm… những vẫn không nhìn rõ được. Một lần anh bị ngã, kính rơi ra, người khác giúp anh nhặt lại. Từ lúc đó anh nhìn cái gì cũng rõ hẳn. Đến khi vợ anh nhắc, anh mới biết kính mình bị vỡ.
– Truyện Cái kính trích từ tập sách Những người thích đùa của Nê – xin.
Câu 2 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Nêu hậu quả của mỗi lần nhân vật “tôi” thay kính mới.
Trả lời
- Lần thứ nhất: Chiếc kính có độ cận 1,75 đi-ốp. Khi đeo vào, nhân vật “tôi” thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Anh ta phải vội vàng tháo kính ra.
- Lần thứ hai: Chiếc kính có độ cận 1,5 đi-ốp. Khi đeo vào, nhân vật “tôi” thấy mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Anh ta cũng phải vội vàng tháo kính ra.
- Lần thứ ba: Chiếc kính có độ cận 1,25 đi-ốp. Khi đeo vào, nhân vật “tôi” thấy mọi vật lùi ra xa, khiến anh ta khó khăn khi bắt tay, đi lại và ăn uống. Anh ta cũng phải vội vàng tháo kính ra.
- Lần thứ tư: Chiếc kính có độ cận 1,0 đi-ốp. Khi đeo vào, nhân vật “tôi” thấy mọi vật hóa thành hai. Anh ta không thể nhìn rõ một vật nào, mọi thứ đều trở nên rối rắm và khó hiểu. Anh ta cũng phải vội vàng tháo kính ra.
Câu 3 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Em có nhận xét gì về các bác sĩ khám mắt và nhân vật “tôi” trong truyện cười này? Điều gì là sự thật và điều gì đã được phóng đại?
Trả lời
Nhận xét về các bác sĩ khám mắt
Các bác sĩ khám mắt trong truyện Cái kính tuy là có người đi du học về, đều là người có học thức, trình độ chuyên môn nhưng khi khám cho bệnh nhân thì đều khám không có tâm, khám qua loa, dối trá để khiến bệnh nhân vừa tốn tiền, tốn thời gian và vẫn không giúp gì được cho bệnh nhân.
Điều này thể hiện sự thiếu trách nhiệm, thiếu lương tâm của các bác sĩ. Họ chỉ quan tâm đến lợi nhuận mà không quan tâm đến sức khỏe của bệnh nhân.
Nhận xét về nhân vật “tôi”
Nhân vật “tôi” là một người có tính cách khoe khoang, sĩ diện. Anh ta luôn muốn tỏ ra mình là một người tri thức chính hiệu, hiểu biết hơn người khác. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng việc đeo kính sẽ giúp anh ta trông học thức hơn, khiến mọi người ngưỡng mộ.
Điều này thể hiện sự thiếu tự tin, tự ti của nhân vật “tôi”. Anh ta luôn muốn che giấu khuyết điểm của mình, muốn thể hiện mình là một người hoàn hảo.
Điều gì là sự thật và điều gì đã được phóng đại?
Sự thật trong truyện Cái kính là nhân vật “tôi” không hề bị cận thị. Anh ta hoàn toàn khỏe mạnh và không cần đeo kính.
Điều đã được phóng đại trong truyện là sự khoe khoang, sĩ diện của nhân vật “tôi”. Anh ta luôn muốn tỏ ra mình là một người tri thức, giàu có, có địa vị xã hội cao. Tuy nhiên, những hành động của anh ta chỉ khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu và xa lánh.
Câu 4 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Hãy phân tích một số đặc điểm của truyện cười được thể hiện ở văn bản Cái kính.
Trả lời
Một số đặc điểm của truyện cười được thể hiện ở văn bản Cái kính
- Mạch truyện logic, hợp lý
Truyện Cái kính có mạch truyện logic, hợp lý, theo trình tự thời gian. Truyện bắt đầu bằng việc nhân vật “tôi” muốn đeo kính để trông học thức hơn. Anh ta đi khám mắt và được bác sĩ chẩn đoán bị cận thị. Anh ta mua kính và đeo vào. Tuy nhiên, anh ta gặp phải những hậu quả khó chịu, khiến anh ta phải tháo kính ra.
Kết thúc truyện, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình không hề bị cận thị, mà mắc “bệnh sĩ”. Mạch truyện logic, hợp lý đã giúp truyện tạo được sự hấp dẫn cho người đọc.
- Nhân vật được xây dựng một cách độc đáo
Nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính là một nhân vật được xây dựng một cách độc đáo. Anh ta là một người có tính cách khoe khoang, sĩ diện. Anh ta luôn muốn tỏ ra mình là một người tri thức chính hiệu, hiểu biết hơn người khác. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng việc đeo kính sẽ giúp anh ta trông học thức hơn, khiến mọi người ngưỡng mộ.
Sự khoe khoang, sĩ diện của nhân vật “tôi” được thể hiện qua nhiều chi tiết trong truyện, như:
- Anh ta luôn tự hào về bản thân, nghĩ rằng mình là một người tri thức, hiểu biết hơn người khác.
- Anh ta muốn đeo kính để trông học thức hơn, khiến mọi người ngưỡng mộ.
- Khi đeo kính, anh ta tỏ ra mình là một người sang trọng, quý phái.
Sự khoe khoang, sĩ diện của nhân vật “tôi” đã tạo nên tiếng cười cho người đọc.
- Ngôn ngữ sinh động, dí dỏm
Truyện Cái kính sử dụng ngôn ngữ sinh động, dí dỏm, góp phần tạo nên tiếng cười cho người đọc.
Một số chi tiết ngôn ngữ sinh động, dí dỏm trong truyện:
- “Tôi nghĩ rằng, nếu đeo kính vào, tôi sẽ trông như một nhà bác học”.
- “Mắt tôi lúc nào cũng đỏ hoe, như bị thiêu cháy”.
- “Tôi thấy mọi vật lùi ra xa, như thể đang đứng ở cuối một cái ống”.
- “Tôi thấy mọi vật hóa thành hai, như nhìn qua một cái gương”.
Ngôn ngữ sinh động, dí dỏm đã góp phần thể hiện tính chất hài hước của truyện.
- Cốt truyện bất ngờ, gây cười
Truyện Cái kính có cốt truyện bất ngờ, gây cười. Kết thúc truyện, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình không hề bị cận thị, mà mắc “bệnh sĩ”. Điều này đã gây bất ngờ và tiếng cười cho người đọc.
Cốt truyện bất ngờ, gây cười đã góp phần thể hiện tính chất hài hước của truyện.
Câu 5 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Theo em, truyện Cái kính nêu lên và châm biếm, phê phán điều gì?
Trả lời
Theo em, truyện Cái kính nêu lên và châm biếm, phê phán hiện tượng “bệnh sĩ” trong xã hội. Những người mắc “bệnh sĩ” thường là những người thiếu tự tin vào bản thân, luôn muốn tỏ ra mình là người tri thức hơn người khác. Họ thường có những hành động khoe khoang, sĩ diện, khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu.
Câu 6 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Từ điển tiếng Việt giải nghĩa từ bệnh tưởng là: “trạng thái tinh thần lo lắng do bị ám ảnh là mình đã mắc một bệnh nào đó, kì thật không phải”. Theo em, nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính có mắc bệnh tưởng hay không? Hãy viết một đoạn văn (khoảng 10 – 12 dòng) giải thích vì sao.
Trả lời
Theo em, nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính có mắc bệnh tưởng.
Bệnh tưởng là trạng thái tinh thần lo lắng do bị ám ảnh là mình đã mắc một bệnh nào đó, kì thật không phải. Trong truyện, nhân vật “tôi” luôn cho rằng mình bị cận thị, mặc dù đã đi khám mắt và được bác sĩ chẩn đoán là hoàn toàn khỏe mạnh. Điều này cho thấy nhân vật “tôi” luôn có tâm lý lo lắng, sợ hãi rằng mình đang mắc một căn bệnh nào đó.
Sự lo lắng, sợ hãi của nhân vật “tôi” được thể hiện qua nhiều chi tiết trong truyện, như:
- Anh ta luôn tự hào về bản thân, nghĩ rằng mình là một người tri thức, hiểu biết hơn người khác.
- Anh ta muốn đeo kính để trông học thức hơn, khiến mọi người ngưỡng mộ.
- Khi đeo kính, anh ta tỏ ra mình là một người sang trọng, quý phái.
Sự ảo tưởng của nhân vật “tôi” đã khiến anh ta mắc phải những hậu quả khó chịu, khiến anh ta phải tháo kính ra. Điều này thể hiện sự lệch lạc trong suy nghĩ của nhân vật “tôi”.
Kết thúc truyện, khi chiếc kính rơi ra, nhân vật “tôi” mới nhận ra rằng mình đã nhìn mọi thứ sai lầm. Anh ta đã mắc một căn bệnh nguy hiểm hơn nhiều, đó là “bệnh sĩ”.
Với những hướng dẫn soạn bài Cái kính – Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều chi tiết như trên. Hy vọng sẽ giúp các bạn nắm được những ý chính của tác phẩm này. Chúc các bạn có những bài soạn thật tốt, để thuận tiện trong quá trình tiếp thu bài giảng.