Văn mẫu lớp 9: Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng hay nhất
Bài văn mẫu “Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng” là một tác phẩm quen thuộc trong chương trình ngữ văn lớp 9, giúp học sinh hiểu rõ hơn về diễn biến tâm lý của nhân vật ông Hai. Thông qua việc hóa thân thành ông Hai, bài viết khắc họa sâu sắc tình yêu làng quê và lòng trung thành với kháng chiến. Đây là tài liệu hữu ích giúp học sinh luyện tập kỹ năng viết và phân tích nhân vật một cách hiệu quả.
Dàn ý đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng
A. Mở bài
- Tôi là ông Hai, người sinh ra và lớn lên tại làng Chợ Dầu.
- Dù đang tản cư, nhưng lòng tôi luôn hướng về quê hương, nơi tôi đã gắn bó suốt cả cuộc đời.
B. Thân bài
– Khái quát bối cảnh:
- Hiện tại, tôi cùng vợ con phải rời làng và tạm trú tại một vùng tản cư xa xôi.
- Giữa buổi trưa yên ắng, khi nghỉ ngơi, những kỷ niệm về làng lại ùa về trong tâm trí, làm tôi không khỏi bồi hồi, da diết.
– Kể lại tâm trạng nhớ làng khi ở nơi tản cư:
- Nhớ về những ngày còn trẻ, khi tôi cùng anh em trong làng làm việc, cùng chia ngọt sẻ bùi trong cuộc sống.
- Mỗi ngày, tôi lại ra phòng thông tin, chờ mong tin tức kháng chiến để biết tình hình trong nước, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho làng quê.
- Trong lần đến phòng thông tin, tôi gặp một người tản cư mới đến, và qua cuộc trò chuyện, tôi nghe được tin dữ về làng.
– Diễn biến tâm trạng khi nghe tin làng theo giặc:
- Khi nghe tin làng Chợ Dầu theo giặc, tôi choáng váng và không tin vào tai mình. Nỗi đau đớn, tủi nhục xâm chiếm tâm hồn tôi.
- Lòng tôi luôn dành trọn yêu thương cho làng, nhưng giờ đây tin ấy như một nhát dao cứa vào lòng, nỗi xấu hổ vì làng đã phản bội tổ quốc khiến tôi không biết phải đối mặt với ai.
- Tôi cố gắng tự trấn an, kiểm điểm từng người dân trong làng, tìm lý do để không tin rằng người dân làng mình lại trở thành Việt gian.
– Tâm trạng sau khi nghe tin cải chính:
- Khi biết rằng tin làng Chợ Dầu theo giặc chỉ là tin đồn thất thiệt, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Từ nỗi buồn sâu sắc, giờ đây tôi lại cảm thấy tự hào và hân hoan.
- Tôi không còn xấu hổ, mà tự hào khoe với mọi người rằng nhà tôi bị Tây đốt, như một cách khẳng định lòng trung thành của cả làng Chợ Dầu với kháng chiến.
C. Kết bài:
- Dù phải tản cư xa quê, nhưng trái tim tôi luôn gắn bó với làng Chợ Dầu, với đất nước và cuộc kháng chiến vĩ đại.
- Lòng yêu làng và tình yêu tổ quốc trong tôi chưa bao giờ phai nhạt, và tôi sẽ mãi bảo vệ danh dự cho quê hương của mình.
Bài mẫu 1: Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng
Làng Chợ Dầu, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, là mảnh đất mà tôi gắn bó suốt cả cuộc đời. Vậy mà giờ đây, ngôi làng ấy đã bị giặc Tây tàn phá, đốt cháy không còn gì nữa. Nghe tin mà tôi không khỏi xót xa, nhưng lạ thay, nỗi buồn dường như lại không hiện hữu. Thay vào đó, một niềm tự hào trào dâng trong lòng tôi. Tôi không hề đau khổ, trái lại còn cảm thấy hân hoan, vội vã khoe với mọi người về sự kiện đau thương ấy. Nghe thì có vẻ lạ, nhưng đó là niềm tự hào của một người yêu làng, yêu nước đến quên mình.
Sáng hôm ấy, như mọi ngày, tôi ra đồng từ sớm, hì hục một mình với công việc cày cuốc. Tôi đang chuẩn bị mảnh đất nhỏ để trồng ít sắn, lo cho những tháng đói khổ sắp tới. Làm việc một mình cực nhọc quá, đôi vai tôi rã rời vì gánh nặng, cơ thể tưởng chừng muốn khuỵu xuống. Nhớ lại thời ở làng, khi có anh em đồng đội kề bên, tôi chẳng cảm thấy nặng nhọc như thế. Ngày đó, công việc dẫu có vất vả đến đâu, tôi và mọi người đều làm cùng nhau, tiếng cười vang khắp xóm, khiến bao nhiêu mệt nhọc cũng tan biến. Giờ đây, xa làng, làm sao tôi có thể ngăn mình khỏi những hồi tưởng da diết về ngôi làng thân yêu được chứ?
Ngày nào tôi cũng phải lặn lội lên huyện để nghe tin tức. Mỗi lần đứng ở phòng thông tin, lòng tôi không lúc nào ngơi lo lắng cho tình hình làng quê, mong sao mọi chuyện vẫn ổn. Rồi một ngày, khi tôi từ phòng thông tin trở về, trên đường ngang qua lối cũ, tôi tình cờ gặp một nhóm người tản cư mới đến. Họ từ Gia Lâm lên, và không ngờ rằng trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy, tôi lại nhận được một tin dữ đến mức khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Một người đàn bà trong nhóm thông báo rằng làng Chợ Dầu của tôi đã bị giặc Tây tràn vào.
Nghe đến đây, tôi đã bàng hoàng lắm rồi, nhưng điều kinh khủng hơn cả là bà ta còn nói rằng cả làng Chợ Dầu đã đi theo giặc, trở thành Việt gian. Lúc ấy, tôi không thể tin vào tai mình, mọi thứ trước mắt như tối sầm lại. Lòng tôi đau nhói, cổ họng nghẹn cứng, và toàn thân như tê liệt. Tôi cố hỏi lại, mong rằng có sự nhầm lẫn nào đó, nhưng bà ta còn nhắc tên cả ông chánh Bệu – người tôi vẫn nghĩ là trung thành với cách mạng. Đến lúc đó, tôi chẳng thể nói gì thêm, chỉ biết cúi đầu và bước về nhà.
Trên đường về, từng bước chân tôi như nặng ngàn cân. Nỗi nhục nhã xâm chiếm lấy tôi, khiến tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Cả làng, nơi tôi từng tự hào và yêu thương hết lòng, giờ lại bị người ta đồn là phản bội Tổ quốc, đi theo giặc. Lòng tôi quặn thắt, cứ nghĩ mãi về những người thân yêu ở làng, những người dân đã từng cùng tôi chung tay bảo vệ mảnh đất này. Làm sao mà họ lại có thể trở thành Việt gian? Tôi về đến nhà mà lòng nặng trĩu, nhìn đàn con thơ dại mà không khỏi xót xa. Chúng còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng cái danh “con của làng Việt gian” sẽ đeo bám suốt đời chúng nếu điều đó là thật.
Mấy ngày liền sau đó, tôi chẳng dám ra ngoài, chỉ lặng lẽ ngồi trong nhà, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Người ta có chửi rủa, mắng nhiếc thế nào tôi cũng mặc kệ. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu bị đuổi khỏi nơi tản cư này, tôi cũng sẽ ra đi, không oán trách ai. Có những lúc, tôi chỉ biết ôm đứa con nhỏ vào lòng, thủ thỉ vài lời để tự an ủi bản thân. Dù yêu làng lắm, nhưng nếu làng thực sự theo giặc, tôi sẽ phải chấp nhận rằng tình yêu đó đã tan biến. Tôi chỉ còn biết gửi gắm niềm tin vào cách mạng, vào Bác Hồ.
May thay, vào một ngày, một người bạn cùng làng lên báo tin cho tôi biết. Người bạn ấy cho hay, chủ tịch làng đã lên tận nơi để cải chính. Hóa ra tất cả chỉ là tin đồn nhảm nhí, không đúng sự thật chút nào. Làng Chợ Dầu của tôi không hề theo giặc, ngược lại, làng đã kiên cường chống trả bọn Tây, và chính bọn chúng đã đốt cháy nhà cửa của chúng tôi.
Nghe đến đây, tôi như vỡ òa trong niềm vui sướng. Bao nhiêu nỗi lo lắng, nhục nhã trong lòng tôi bỗng chốc tan biến. Tôi có thể tự hào ngẩng cao đầu mà nói với mọi người rằng, làng Chợ Dầu của tôi không bao giờ khuất phục trước giặc. Và tôi đi khoe với mọi người rằng Tây đã đốt nhà tôi, đốt cả làng, nhưng chúng tôi vẫn đứng vững, vẫn kiên quyết bảo vệ tổ quốc. Lòng tôi tràn đầy niềm tự hào, tự hào về làng Chợ Dầu của tôi, về những người dân đã dũng cảm chống lại quân thù.
>>> Xem thêm: Phân tích tình huống truyện Làng
Bài mẫu 2: Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng
Sáng hôm nay, như mọi ngày, tôi nhâm nhi tách trà nóng, đọc vài trang báo mới, lòng ngẫm nghĩ về những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết ở quê nhà. Những kỷ niệm về làng Chợ Dầu cứ thế hiện lên trong tâm trí, rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Đó là thời thanh niên sôi nổi, khi tôi cùng bà con trong làng chung tay xây dựng quê hương, bảo vệ đất nước. Bao nhiêu hồi ức đẹp đẽ, vui buồn cùng những người anh em thân thương.
Trưa hôm ấy, trong căn nhà vắng vẻ, tôi nằm vật ra sau một buổi sáng cày bừa đất ngoài bờ suối. Vợ con đi bán buôn cả, chỉ còn mình tôi lầm lũi làm việc, dốc sức vỡ một vạt đất để dành trồng mấy trăm gốc sắn. Tôi nghĩ, sang năm mùa đói lại có cái mà ăn, cũng đỡ được phần nào cho gia đình. Làm mãi đến khi đôi tay rã rời, tôi mới ngả người xuống tấm nệm, thả hồn vào những dòng suy tưởng miên man. Làng Chợ Dầu, cái làng đã nuôi dưỡng tôi từ thuở nhỏ, bây giờ sao mà nhớ quá! Nhớ từng con đường, nhớ anh em cùng nhau đào đường, khuân đá… Mỗi một kỷ niệm như một vết hằn sâu trong lòng, tôi yêu và thương nhớ làng tha thiết.
Đợi đến lúc đứa con lớn về, tôi chỉ dặn nó vài câu rồi vội vàng rời nhà, như mọi ngày, lại đi nghe ngóng tin tức. Trên đường, có người còn chọc ghẹo tôi về cái thói đi nghe lỏm, nhưng tôi mặc kệ. Thực ra, tôi cũng muốn tự mình đọc báo, nhưng ngặt nỗi dù đã từng học qua lớp bình dân học vụ, tôi vẫn không thể nào đọc được rành rọt. Vậy nên đành phải giả vờ như đọc, để nghe nhờ người khác. Hôm nay lại may mắn sao, có anh dân quân đọc to, rõ ràng, tôi nghe được không ít thông tin quan trọng, lòng phấn khởi hẳn lên.
Ra khỏi phòng thông tin, tôi thong thả ghé qua quán, uống vài chén trà, làm mấy điếu thuốc lào, thư thả ngồi ngắm cảnh. Khi đó, tôi tình cờ thấy một vài người trông không giống dân địa phương. Tò mò, tôi lại gần hỏi han, hóa ra họ là người từ Gia Lâm tản cư lên đây. Thế rồi, câu chuyện mà họ kể khiến tim tôi thắt lại. Họ nói rằng giặc Tây đã tràn đến Bắc Ninh, đánh sang cả làng Chợ Dầu. Tôi nghe mà lòng như có lửa, lại tò mò hỏi thêm: “Thế ở Chợ Dầu mình giết được bao nhiêu thằng Tây hở bác?” Câu hỏi vừa dứt, thì đáp án lại như mũi dao đâm thẳng vào lòng tôi: “Giết gì đâu! Cả làng Chợ Dầu theo Tây cả rồi, là Việt gian hết!”
Nghe những lời đó, tai tôi ù đi, không còn nghe rõ bất kỳ âm thanh nào nữa. Là tôi nghe nhầm phải không? Không thể nào, tôi không thể tin được. Tôi cố gắng hỏi lại, mong sao đó chỉ là sự nhầm lẫn. Nhưng đáp lại tôi vẫn là lời khẳng định chắc nịch, khiến tôi run rẩy, bàng hoàng. Không còn tâm trí nào để tiếp tục, tôi viện cớ trời nóng, vội vã đứng dậy rồi chạy về nhà.
Về đến nhà, những lời xì xào của dân làng không ngừng vang lên trong đầu tôi. Tôi đau lòng khi nghĩ về những đứa con thơ. Chúng sẽ phải mang tiếng là con của làng Việt gian, sẽ bị người ta khinh bỉ, xa lánh. Cả buổi chiều hôm đó, căn nhà trở nên lạnh lẽo, yên ắng đến đáng sợ. Vợ tôi cũng về với vẻ mặt khác lạ, chẳng còn những tiếng cười đùa của lũ trẻ nữa. Tôi ngồi trầm ngâm mà suy nghĩ. Chợ Dầu, ngôi làng mà tôi luôn yêu thương, giờ bị người ta nói là phản bội tổ quốc. Làm sao mà có chuyện đó được? Ai trong làng tôi chẳng yêu nước, thề quyết tâm đánh giặc đến cùng! Nhưng nếu đó là sự thật thì tương lai của làng sẽ ra sao? Ai còn dám giao thương, buôn bán với làng Việt gian nữa?
Suốt mấy ngày sau đó, tôi chỉ biết đóng cửa ở trong nhà, cảm thấy tủi nhục vô cùng. Những lời đàm tiếu ngoài kia cứ như lưỡi dao cứa vào lòng tôi. Tôi ôm con vào lòng, thủ thỉ với nó: “Làng thì yêu thật, nhưng nếu làng theo giặc thì mình phải thù”. Tôi quyết một lòng theo cách mạng, theo cụ Hồ, không thể vì làng mà đi ngược lại lý tưởng. Cả đời tôi có thể không làm gì to tát cho đất nước, nhưng nhất định không bao giờ làm chuyện có hại.
Những đêm đó, tôi nằm suy nghĩ mãi, cảm giác tủi hổ, phẫn nộ cứ đeo bám tôi không rời. Tôi yêu làng, yêu quê hương, nhưng làm sao có thể chấp nhận cái nhục làng Việt gian được? Trong lúc tưởng như không còn lối thoát, một buổi sáng sớm, tôi được ông chủ tịch xã gọi lên báo tin. Mọi chuyện hóa ra đều là bịa đặt! Đó chỉ là âm mưu phá hoại lòng tin của kẻ thù. Sự thật là làng Chợ Dầu không hề theo giặc, ngược lại còn anh dũng chiến đấu, bị Tây đốt phá cả nhà cửa. Làng tôi đã không khuất phục!
Nghe xong tin ấy, lòng tôi như trút bỏ được gánh nặng khủng khiếp. Tôi hân hoan, mừng rỡ như được sống lại. Ngay lập tức, tôi chạy đi đính chính với mọi người, vinh dự khoe rằng làng Chợ Dầu của tôi không những không theo Tây mà còn chống trả đến cùng. Lòng tôi rộn ràng, cảm thấy như mình có thể sống thêm một lần nữa, vì làng, vì quê hương mà tôi luôn yêu quý nhất.
Và cho đến tận hôm nay, tôi vẫn giữ thói quen ấy, vẫn kể cho bất kỳ ai muốn nghe về câu chuyện của làng Chợ Dầu. Câu chuyện mà tôi luôn tự hào, luôn giữ mãi trong lòng.
Bài văn mẫu “Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng” không chỉ giúp học sinh lớp 9 nắm bắt được diễn biến tâm lý của nhân vật mà còn tạo cơ hội rèn luyện kỹ năng viết sáng tạo. Việc hóa thân vào nhân vật ông Hai giúp học sinh hiểu rõ hơn về tình yêu làng và lòng yêu nước. Đây là bài tham khảo hữu ích cho quá trình học tập và ôn luyện văn chương.