Tham khảo bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội lớp 9
Tham khảo bài văn mẫu kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội giúp học sinh lớp 9 hiểu rõ hơn về lòng yêu nước và sự hy sinh của những người lính. Đây là một chủ đề hay và ý nghĩa, giúp học sinh phát triển khả năng diễn đạt và trân trọng những giá trị quý báu trong cuộc sống.
Dàn ý kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội
I. Mở bài
- Ngày 22-12 kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, dịp tri ân các chú bộ đội.
- Trường tổ chức chuyến thăm đơn vị quân đội (quân khu, biên phòng, công binh…) vào ngày này.
II. Thân bài
– Chuẩn bị cho chuyến đi:
- Cả lớp náo nức, chuẩn bị kỹ lưỡng, không khí sôi động.
– Trên đường đi:
- Hát hò, vui vẻ, hồi hộp chờ đợi được gặp các chú bộ đội.
– Đến nơi:
- Các chú bộ đội thân thiện, đón tiếp nhiệt tình.
- Được tham quan nơi sinh hoạt, phòng truyền thống và khu vực luyện tập của đơn vị.
– Cuộc gặp gỡ tại hội trường:
- Tập trung nghe các chú chia sẻ về cuộc sống, công việc và những câu chuyện chiến trường cảm động.
- Những câu chuyện về đồng đội, các trận đánh, sự hy sinh đầy cảm xúc.
– Phát biểu của học sinh:
- Đại diện học sinh phát biểu cảm ơn sự đón tiếp, chia sẻ cảm xúc tự hào và biết ơn.
- Hứa hẹn học tập, rèn luyện tốt để tiếp bước bảo vệ Tổ quốc.
III. Kết bài
- Hiểu rõ hơn về hình ảnh bộ đội và ý nghĩa ngày 22-12.
- Mong muốn có thêm nhiều dịp giao lưu để hiểu sâu hơn và làm giàu đời sống tinh thần.
Bài mẫu 1: Kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội
Việt Nam từ bao đời nay đã luôn là một đất nước gắn liền với tinh thần yêu nước, sự đấu tranh kiên cường và bất khuất. Những người lính trong bộ quân phục màu xanh luôn là hình ảnh biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự kiên trung và sự hy sinh thầm lặng để bảo vệ đất nước. Vào ngày 22/12 hàng năm, ngày kỷ niệm thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, trường tôi đã tổ chức một buổi giao lưu vô cùng ý nghĩa với các chú bộ đội. Đây là cơ hội quý giá để chúng tôi hiểu thêm về những đóng góp to lớn của các thế hệ cha anh, những người đã không tiếc máu xương để mang lại nền hòa bình cho dân tộc.
Hôm ấy, cả hội trường được trang trí rực rỡ với những lá cờ và hoa tươi. Các chú bộ đội mặc quân phục chỉnh tề, trên ngực áo là những huy chương lấp lánh, gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ rạng rỡ và đầy tự hào. Chúng tôi vây quanh các chú, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và háo hức. Sau lời giới thiệu trang trọng của cô hiệu phó, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Không khí hội trường lúc đó thật ấm áp và vui vẻ. Mai Lan, hội trưởng hội học sinh, đã thay mặt chúng tôi hỏi thăm sức khỏe của các chú bộ đội. Tôi không thể rời mắt khỏi những chiếc huy chương lấp lánh trên ngực áo của các chú, đó là biểu tượng của những chiến công và sự cống hiến trong công cuộc giải phóng đất nước.
Một trong những câu chuyện khiến tôi ấn tượng nhất là khi bác Tâm, một người lính già với nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, bắt đầu chia sẻ. Bác Tâm kể về sự ra đời của ngày 22/12 với giọng nói trầm ấm và đầy cảm xúc. Cả hội trường dường như im lặng hoàn toàn, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Bác kể rằng vào ngày 7/5/1944, Tổng bộ Việt Minh đã ra chỉ thị chuẩn bị khởi nghĩa và kêu gọi nhân dân sắm vũ khí để chống lại kẻ thù chung. Từ đó, không khí ở các khu căn cứ sôi sục hẳn lên, ai ai cũng hối hả chuẩn bị cho cuộc chiến đấu. Đến tháng 10/1944, lãnh tụ Hồ Chí Minh đã gửi thư cho toàn quốc, khẳng định rằng thời cơ để giải phóng dân tộc đang đến gần, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhanh chóng hành động. Theo chỉ thị của Bác Hồ, ngày 22/12/1944, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân đã chính thức ra đời. Ngay sau đó, đội đã giành chiến thắng trong hai trận chiến ở Phay Khắt và Nà Ngần, đánh dấu sự khởi đầu cho truyền thống hào hùng của Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Khi nghe câu chuyện của bác Tâm, tôi cảm nhận rõ sự vĩ đại và ý nghĩa của ngày 22/12, một ngày không chỉ là sự kiện lịch sử mà còn là niềm tự hào của dân tộc. Chúng tôi còn được nghe kể về những câu chuyện chiến đấu dũng cảm của những người lính trong suốt những năm kháng chiến gian khổ. Các chú kể về những đêm tuần tra lạnh lẽo, những lúc đối mặt với tử thần nơi chiến trường, và cả những lần giúp đỡ người dân vượt qua thiên tai, bão lũ. Đặc biệt, câu chuyện về hành trình ở Trường Sơn của bác Tâm khiến tôi không khỏi xúc động.
Bác nhớ lại một lần hành quân qua cánh rừng Trường Sơn, khi đơn vị từ 90 người chỉ còn lại 65 người sau hơn ba tháng chiến đấu. Một phần do bị thương, một phần do mắc bệnh sốt rét. Bác kể về Út Tâm, cậu em nhỏ nhất đơn vị, không chịu để đồng đội khiêng khi cậu mắc sốt rét ác tính. Dù yếu mệt, Út Tâm vẫn kiên quyết không để anh em phải vất vả thêm. Thế nhưng, trên đường hành quân, cậu đã không qua khỏi. Đơn vị dừng lại tổ chức chôn cất và làm lễ truy điệu cho cậu, không ngờ rằng chính điều đó đã cứu cả đơn vị khỏi đợt ném bom B52 ngay sau đó. “Út Tâm nó linh thiêng thật, cứu cả đơn vị mình”, bác Tâm kể lại với giọng nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng.
Qua những câu chuyện của bác Tâm và các chú bộ đội, tôi càng cảm nhận rõ hơn sự tàn khốc của chiến tranh và những hy sinh lớn lao của thế hệ trước. Nhưng dẫu đối mặt với hiểm nguy, các chú vẫn giữ vững nụ cười lạc quan, tinh thần yêu đời và quyết tâm chiến đấu đến cùng vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
Sau khi lắng nghe, tôi được vinh dự đứng lên phát biểu thay mặt cho cả lớp. Trong giây phút đó, trái tim tôi đong đầy những cảm xúc khó tả. Tôi nói:
“Thưa các bác, các chú! Chúng cháu thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong hòa bình, nhưng qua những câu chuyện các bác kể, chúng cháu hiểu rõ hơn về những gian khó mà thế hệ trước đã trải qua. Chúng cháu vô cùng biết ơn và tự hào về những hy sinh của các bác để bảo vệ đất nước. Chúng cháu xin hứa sẽ luôn chăm chỉ học tập và rèn luyện, đóng góp một phần nhỏ bé vào công cuộc xây dựng đất nước ngày càng phát triển, để không phụ lòng những người đi trước.”
Khi tôi vừa kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Đó là những lời tôi đã chuẩn bị, nhưng hôm nay tôi nói với tất cả sự chân thành và lòng biết ơn. Chiến tranh đã cướp đi biết bao sinh mạng, nhưng chính nhờ những hy sinh đó, chúng tôi mới có được cuộc sống tự do ngày hôm nay. Và giờ đây, trách nhiệm của chúng tôi là học tập, rèn luyện để tiếp nối truyền thống vinh quang, dựng xây một Việt Nam thịnh vượng và mạnh mẽ hơn nữa.
Bài mẫu 2: Kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội
Nhân dịp kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22-12, trường tôi đã tổ chức một buổi lễ trọng thể với sự tham gia của các cựu chiến binh. Tôi được giao trọng trách đặc biệt khi được đại diện cho các bạn học sinh phát biểu, bày tỏ suy nghĩ và lòng biết ơn của thế hệ trẻ đối với những cống hiến, hy sinh lớn lao của các thế hệ cha anh trong công cuộc bảo vệ Tổ quốc.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, không khí trong trường rộn ràng, thầy cô tất bật sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi. Đúng 7 giờ 30 phút, một chiếc xe Jeep dừng lại trước cổng trường, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Từ trên xe, ba người đàn ông từ tốn bước xuống. Đó chính là những cựu chiến binh mà chúng tôi đã mong đợi. Họ đều mặc trang phục bộ đội, đội mũ cối và đi dép lốp – trang phục đặc trưng của người lính một thời oai hùng. Thời gian đã in dấu trên mái tóc bạc phơ và những nếp nhăn trên gương mặt của họ, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm sự tôn kính trong lòng chúng tôi.
Trong số ba người, có hai bác trông đã ngoài năm mươi. Một bác cao lớn, vạm vỡ với khuôn mặt đầy những vết sẹo, chắc hẳn là dấu tích của những năm tháng chiến đấu gian khổ. Bác kia thì nhỏ con hơn, và đặc biệt là bác chỉ có một chân, phải chống nạng để đi lại. Dù vậy, nụ cười hiền hậu của bác vẫn luôn hiện diện, thể hiện một tinh thần lạc quan và yêu đời. Nhìn thấy họ, lòng tôi bỗng chùng xuống, tràn ngập sự cảm phục và biết ơn. Họ đã hy sinh một phần cơ thể mình cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, nhưng tinh thần của họ vẫn mạnh mẽ và sáng ngời. Đi cùng hai bác còn có một anh bộ đội trẻ trung, bước đi dứt khoát. Có lẽ anh còn trẻ, đi theo để học hỏi thêm kinh nghiệm từ những người lính đi trước.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, thầy Hiệu trưởng mở đầu buổi lễ bằng những lời giới thiệu trang trọng. Tiếp theo đó, bác cựu chiến binh vạm vỡ, có khuôn mặt đầy sẹo bước lên bục để chia sẻ. Bác bắt đầu bằng những câu chuyện lịch sử, trong đó bác kể về ngày 22-12, ngày thành lập Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân vào năm 1944. Qua lời kể của bác, tôi và các bạn hiểu thêm về quá trình hình thành và phát triển của Quân đội Nhân dân Việt Nam, từ những ngày đầu gian khó với những chiến thắng vang dội tại Phay Khắt, Nà Ngần, đến khi quân đội ngày càng lớn mạnh và trở thành lực lượng bảo vệ Tổ quốc vững chắc. Lịch sử không còn là những trang sách khô khan mà sống động, hào hùng qua từng lời kể của bác, làm tôi càng thêm tự hào về truyền thống yêu nước kiên cường của dân tộc mình.
Nhưng không chỉ dừng lại ở những câu chuyện lịch sử, bác còn kể về những kỷ niệm khó quên của chính mình trong những năm tháng chinh chiến. Đó là những trận đánh ác liệt, những gian nan mà người lính phải đối mặt, và cả những lần chứng kiến đồng đội mình ngã xuống nơi chiến trường. Dù thời chiến đã lùi xa, nhưng nguy hiểm vẫn không buông tha những người lính trong thời bình. Bác kể về những đêm tuần tra trong cái lạnh buốt giá để bảo vệ an ninh, hay những lần tham gia cứu trợ nhân dân trong các trận lũ lụt, thiên tai. Lời bác nhẹ nhàng mà đầy sức nặng, làm chúng tôi, những học sinh đang ngồi lặng yên, cảm nhận sâu sắc về sự hy sinh và lòng dũng cảm của những người lính.
Đến lúc tôi được gọi tên lên phát biểu, lòng tôi không khỏi bồi hồi. Trái tim tôi như dâng trào cảm xúc, và những gì tôi nói lúc đó đều xuất phát từ sự chân thành:
“Kính thưa các bác, các chú, chúng cháu thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một thời đại hòa bình. Chúng cháu hiểu rằng, để có được cuộc sống an lành hôm nay, biết bao thế hệ đi trước đã phải đánh đổi bằng xương máu, bằng những hy sinh lớn lao mà chúng cháu không bao giờ có thể đền đáp đủ. Chúng cháu hứa sẽ cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trở thành những công dân có ích, góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, xứng đáng với truyền thống anh hùng của dân tộc và sự hy sinh của các thế hệ cha anh.”
Khi tôi vừa kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường. Tôi nhìn xuống thấy thầy cô và các bác đều mỉm cười hài lòng. Bước xuống bục, tôi cảm thấy lòng mình vẫn còn rung động, tay chân vẫn hơi run. Khi tôi ngồi lại chỗ, bác cựu chiến binh ngồi gần tôi khẽ nói nhỏ: “Cháu hãy giữ lời hứa của mình, bác tin cháu sẽ làm được.” Câu nói ấy như một lời động viên, nhưng cũng là một lời nhắc nhở mà tôi sẽ mãi khắc ghi.
Sau buổi gặp gỡ kéo dài khoảng hai tiếng, tiếng chuông báo hiệu kết thúc vang lên. Chúng tôi nhìn theo bóng dáng các bác bộ đội lên chiếc xe Jeep trở về, họ vẫn vẫy tay chào chúng tôi với ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng. Đó không chỉ là lời tạm biệt mà còn là lời nhắn nhủ, tin tưởng vào thế hệ trẻ chúng tôi.
Từ sau buổi gặp gỡ ấy, tôi luôn nhớ về lời dặn dò của bác cựu chiến binh. Trong lòng tôi đã hình thành một quyết tâm mới: “Mình sẽ cố gắng trở thành một công dân tốt, luôn biết hy sinh và cống hiến cho đất nước như các bác đã từng làm.”
Bài văn mẫu Kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội mang lại cho học sinh lớp 9 cái nhìn sâu sắc về tinh thần kiên cường của người lính. Hãy truy cập yeuvanhoc.edu.vn để tham khảo những bài văn mẫu chất lượng, hỗ trợ quá trình học tập tốt hơn.