Soạn bài Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm – Ngữ văn lớp 8
Hướng dẫn soạn bài Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm trong bài viết dưới đây sẽ giúp bạn phân tích, tìm hiểu về bài học một cách toàn diện nhất.
I – Từ sự việc và nhân vật đến đoạn văn tự sự có yếu tố miêu tả và biểu cảm
Một buổi chiều tan học, tôi đang đi bộ về nhà thì thấy một bà cụ đang lúng túng, sợ sệt đứng giữa dòng người đông đúc. Bà cụ có dáng người gầy gò, tóc bạc trắng, khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt lờ đờ nhìn xa xăm. Bà cụ tay cầm chặt chiếc túi xách, mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt lo lắng. Tôi dừng lại, quan sát và nhận ra rằng bà cụ đang muốn qua đường.
Tôi liền đến gần bà cụ, hỏi:
Bà ơi, bà có muốn qua đường không ạ?
Bà cụ nhìn tôi rồi mỉm cười:
Vâng, cháu giúp bà qua đường với nhé.
Tôi nắm lấy tay bà cụ, nhẹ nhàng dẫn bà ra khỏi đám đông. Lúc này, tôi mới nhận ra rằng đường phố đang rất đông đúc, xe cộ đi lại tấp nập. Tôi phải hết sức cẩn thận, vừa đi vừa quan sát xung quanh để tránh cho bà cụ không bị va chạm.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã qua đường an toàn. Bà cụ nắm chặt tay tôi, cảm ơn rối rít:
Cháu ngoan quá, cảm ơn cháu nhé.
Tôi cười vui vẻ:
Không có gì đâu ạ, bà cứ đi cẩn thận nhé.
Bà cụ gật đầu, mỉm cười rồi đi về phía trước. Tôi đứng nhìn theo bà cụ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Tôi biết mình đã làm được một việc tốt, giúp đỡ được một người cần giúp đỡ.
Đây là một kỷ niệm đáng nhớ của tôi, giúp tôi hiểu rằng giúp đỡ người khác là một việc làm ý nghĩa, mang lại niềm vui cho cả bản thân và người được giúp đỡ.
II – Luyện tập
1 (trang 84 sgk Ngữ Văn 8 tập 1)
Hôm ấy, tôi đang ngồi trong nhà thì thấy lão Hạc sang. Lão Hạc bước vào, dáng người gầy gò, tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng. Tôi biết ngay là lão có chuyện gì buồn.
Lão Hạc ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng rồi nói:
- Ông giáo ơi, tôi có việc muốn nói với ông.
Tôi hỏi:
- Việc gì vậy lão Hạc?
Lão Hạc ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Tôi đã bán cậu Vàng rồi.
Tôi nghe lão Hạc nói vậy, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Tôi hỏi:
- Sao lão lại bán cậu Vàng?
Lão Hạc thở dài một tiếng rồi nói:
- Tôi bán cậu Vàng vì tôi không còn cách nào khác. Tôi phải lo liệu cho đám ma của tôi.
Tôi nghe lão Hạc nói vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi biết lão Hạc yêu quý cậu Vàng như con đẻ. Lão bán cậu Vàng là một quyết định rất khó khăn đối với lão.
Lão Hạc ngồi im lặng một lúc, rồi lão nói tiếp:
- Tôi bán cậu Vàng mà tôi không thể cầm lòng được. Tôi đã khóc như một đứa trẻ.
Tôi nghe lão Hạc nói vậy, tôi lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Tôi biết lão Hạc là một người rất hiền lành, chất phác. Lão Hạc yêu thương cậu Vàng như con đẻ, vậy mà giờ đây lão phải bán cậu Vàng đi.
Tôi an ủi lão Hạc:
- Lão Hạc đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Lão Hạc gật đầu, nhưng trong mắt lão vẫn còn ánh lên những giọt nước mắt.
Lão Hạc đứng dậy, nói với tôi:
- Tôi về đây, ông giáo.
Tôi nhìn theo bóng lão Hạc, trong lòng cảm thấy rất xót xa. Tôi biết lão Hạc đang phải chịu đựng những nỗi đau đớn, khổ sở.
2 (trang 84 sgk Ngữ Văn 8 tập 1)
Đoạn văn trong truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao
“Hôm sau, lão Hạc sang nhà tôi. Tôi thấy lão có vẻ khác, không còn vẻ âu sầu, u ám như mọi khi. Lão cười và nói:
Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
Tôi sửng sốt, hỏi:
Cậu Vàng đi đời rồi ư? Sao cụ bán cậu đi vậy?
Lão Hạc mỉm cười chua chát:
Bán rồi, bán cho thằng bán chó Vàng.
Tôi ái ngại nhìn lão, thương lão, thương cho cậu Vàng.
Lão Hạc ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng rồi nói:
Bán rồi, nhưng khổ cho lão quá, thằng bán chó Vàng nó cho 3 đồng bạc. Nó bán rẻ quá, ông giáo ạ!
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe lão Hạc kể.
Lão Hạc kể rằng lão bán cậu Vàng vì lão không còn cách nào khác. Lão phải lo liệu cho đám ma của mình. Lão sợ nếu để lâu, lão chết, nhà cửa, ruộng vườn sẽ thuộc về tay Binh Tư. Lão không muốn để Binh Tư được lợi, nên lão đã bán cậu Vàng đi.
Tôi nghe lão Hạc kể vậy, tôi thấy lão là một người rất hiền lành, chất phác. Lão yêu thương cậu Vàng như con đẻ, vậy mà giờ đây lão phải bán cậu Vàng đi. Lão Hạc đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn, khổ sở.
Tôi an ủi lão Hạc:
Cụ cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Lão Hạc gật đầu, nhưng trong mắt lão vẫn còn ánh lên những giọt nước mắt.
Lão Hạc đứng dậy, nói với tôi:
Tôi về đây, ông giáo.
Tôi nhìn theo bóng lão Hạc, trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Lão Hạc đã bán cậu Vàng, nhưng lão vẫn không thể nào quên được cậu. Lão vẫn nhớ hình ảnh cậu Vàng, vẫn nhớ những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc bên cậu. Lão Hạc đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn, khổ sở, nhưng lão vẫn giữ được phẩm chất cao đẹp của một người nông dân hiền lành, chất phác.”
So sánh đoạn văn của em với đoạn văn của Nam Cao
Điểm giống nhau:
Cả hai đoạn văn đều sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm để khắc họa hình ảnh lão Hạc và tâm trạng, cảm xúc của lão khi bán chó.
Điểm khác nhau:
Đoạn văn của Nam Cao:
Miêu tả chi tiết hơn về hình dáng, cử chỉ của lão Hạc khi sang báo tin bán chó: “Lão Hạc bước vào, dáng người gầy gò, tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng.”
Diễn tả sinh động hơn tâm trạng đau khổ, xót xa, hối hận của lão Hạc khi bán chó: “Tôi nghe lão Hạc nói vậy, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Tôi hỏi:
Sao lão lại bán cậu Vàng?
Lão Hạc thở dài một tiếng rồi nói:
Tôi bán cậu Vàng vì tôi không còn cách nào khác. Tôi phải lo liệu cho đám ma của tôi.”
Đoạn văn của em:
Miêu tả khái quát về hình dáng, cử chỉ của lão Hạc khi sang báo tin bán chó: “Lão Hạc bước vào, dáng người gầy gò, tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, mắt đỏ hoe.”
Diễn tả khái quát tâm trạng đau khổ, xót xa, hối hận của lão Hạc khi bán chó: “Lão Hạc ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng rồi nói:
Tôi đã bán cậu Vàng rồi.”
Với những hướng dẫn soạn bài Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm chi tiết như trên. Hy vọng sẽ giúp các bạn nắm được những ý chính của bài học này. Chúc các bạn có những bài soạn thật tốt, để thuận tiện trong quá trình tiếp thu bài giảng.